Page 277 - Không Phải Huyền Thoại
P. 277

2 7 6    KHÔNG PHẢI HUYỀN THOẠI


         tránh tổn thất. Một số pháo vẫn chưa kéo được tới trận địa". Đây là ngưòi
         đầu  tiên  phát hiện  khó  khăn.  Chánh  văn  phòng  Nguyễn  Văn  Hiếu  có

         nhận xét là công tác chừih trị chỉ mới làm việc động viên tinh thần chiến
         đấu mà chưa đề cập tới cách khắc phục nliững khó khăn có  thể xảy ra.
            Còn 20 giờ nữa là nổ súng. Tírửi lại từ khi trao nhiệm vụ chiến đấu ỏf
         Thẩm Púa tói nay là mười một ngày. Nhưng anh tưởng như cả tháng đã
         trôi qua. Chung quanh anh vẫn chỉ nói tới chiến thắng. Qua những năm
         chiến  tranh,  anh đã  rút được một  kinh nghiệm:  "Trước  một trận  đánh,
         ngưòi chỉ huy không được phép chỉ nghĩ đến thắng lợi, mà phải đặt cho
         mừửi câu hỏi:  "Nếu  không  thắng thì  sao?"  Ta  đã  tung tất cả  lực lưcrng
         im tú nhất của kháng chiến vào đây. Khi đó anh còn chưa biết bộ tham
         mưu của Navarre, bộ tham mưu của Cogny, và bản thân De Casữies đã
         có chủ định sử dimg con nhím Điện Biên Phủ làm một cái máy nghiền
         để nghiền nát quân đoàn tác chiến Việt Minh, đây chírứi là cơ hội bằng

         vàng mà đội quân viễn chinh Pháp đã tìm kiếm từ ngày đầu cuộc chiến
         tranh  xâm  lược.
            Anh  lại  nhớ  đến  lời  Bác  nói  trong  cuộc  họp  Thường  vụ:  "Chiến
         ữường ta hẹp, người, của, ta không nhiều, cho nên chỉ được thắng không
         được bại, vì bại thì hết vốn!" Lần đầu, anh nhận thấy đội quân chủ lực
         bách chiến bách thắng của ta chỉ là một lực lượng nhỏ so với quân địch.

         Đảng ta đã hết sức nâng niu, gìn giữ nó như một chiếc bmh pha lê. Nó
         có thể lâm nguy nếu tung vào một trận đánh bất lọi. Và sự mất còn của
         nó gắn vói thành bại của cả chiến tranh. Clausewitz ví chiến tranh như
         một carứì bạc, vì có quá nhiều yếu tố ngẫu nlriên, nhưng anh không bao
         giờ được nghĩ chiến tranh là một caiửi bạc để trông chờ vào sự may rủi.
            Đêm 25  tháng 1  năm 1954, anh không sao chợp mắt.  Đầu đau nhức.
         Anh gọi y sĩ Thủy. Thùy đăm đăm nhìn anlr rồi nói:

            - Mười đêm rồi, anh không ngủ. Aiứi phải ngủ một vài đêm thì mói
         hết nhức đầu!

            -  Mình  muốn  ngủ  lắm,  nhưng  không  ngủ  được.  Đêm  nay lại  càng
         không ngủ được!
            Thùy chạy đi một lát, rồi đem về một nắm lá ngải cini đã được hơ lửa
         nóng, buộc lên ữán anh.
   272   273   274   275   276   277   278   279   280   281   282