Page 38 - Đinh Tiên Hoàng
P. 38

- Bẩm chủ tướng, Đinh Liễn nguy đến noi rồi. Đang bị
     quân triều đình hành hình.
         Đinh Bộ Lĩnh cùng các tướng vội vã ra khỏi căn cứ và
     nhìn thấy Đinh Liễn đang bị treo ngược trên một cái cây to.
     Đã quá trưa, Đinh Liễn bị treo ngược trên cây hoa mắt ù
     tai, nghĩ cái chết đang đến rất gần. Mỗi lần gió thổi, cành
     cây đung đưa, Đinh Liễn cảm thấy như sắp rơi xuống, mồ
     hôi túa ra ròng ròng, người đau nhức, chân tay tê mỏi. Dần
     dần  cảm  giác về sự sống như không còn  nữa,  mắt  Đinh
     Liễn mờ đi. Bỗng tiếng loa vang lên chói tai:
         - Đinh Bộ Lĩnh, thấy con ngưoi đang bị ta treo trước
     thành không. Ngưoi định thế nào?

         Đinh Bộ Lĩnh nhìn con trai đang bị treo ngược đung
     đưa trước gió, lòng đau như đứt từng khúc ruột, ông nhủ
     thầm:  "Con trai, ta biết con đang ở thế ngàn cân treo sợi
     tóc. Ta nhìn con mà lòng đau như cắt nhưng vì đại cục, ta
     không thể đầu hàng. Con hãy hiểu cho lòng ta".
         Rồi ông cao giọng ra lệnh:

         - Đại trượng phu chỉ lo lập công danh, há đâu như bọn
     đàn bà vì con trẻ mà để hỏng việc lớn. Cung thủ đâu, đem
     cung ra, nhằm Đinh Liễn mà bắn cho ta!

         Nghe lời cha nói, Đinh Liễn nghĩ giây phút cuối đời đã
     đến. Theo như lời hứa với cha, Đinh Liễn ngẩng cao đầu, dù
     chân tay bị giằng xé đau nhức, cố vươn ngực ra chờ chết.
         Các  cung  thủ  nghe  lệnh  chủ  tướng,  liền  rút  tên  ra
     nhằm vào Đinh Liễn. Vài phát tên lao vút ra, bay sạt mang
     tai  Đinh  Liễn  nhưng  Đinh  Liễn  không  hề  tỏ  ra  run  sợ.
     Chứng  kiến  cảnh  này,  Ngô  Xương  Văn  lạnh  toát  người.
     Ngô Xương Ngập kinh hoàng thốt lên:



                                                            39
   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43