Page 105 - Đinh Tiên Hoàng
P. 105

Chuyện  Trần Công Man
            Thế kỷ 10, ở huyện Lương Giang, châu Ái, có vị lương
        y tên là Trần Đồng, vợ là bà Phạm Thị Hương. Hai ống bà
         ăn ở với nhau rất hoà thuận, đến tuổi 40 vẫn chưa có con,
         mới sửa sang lễ vật đến cầu tự ở chùa Cao Đài. Từ đó bà có
         mang, no ngày đủ  tháng sinh  hạ  một trai, mặt vuông tai
         lớn, mắt đẹp mày thanh, ông bà đặt tên là Trần Công Man.
         Hôm ấy là ngày mồng 7 tháng giêng năm Nhâm Dần (942).
         Lớn lên Trần Công Mẩn chỉ ăn cơm chay không màng thịt
         cá, ham họe võ nghệ, cung kiếm hơn người. Năm ngoài 20
         tuổi cha mẹ nối nhau qua đời. Chôn cất cha mẹ xong thì gia
         tư khánh kiệt, lại gặp lúc nhà Ngô suy yếu, dân sống ữong
         cảnh  chính  nhiễu  dân  phiền.  Lịch  sử  ghi  thời kỳ  này là
         loạn 12 sứ quân.
             Trần  Công  Mẫn  động  chí  tang  bồng  thu  xếp  hành
         trang từ giã quê hương ra Bố Hải Khẩu theo sứ quần Trần
         Lãm. Một hôm đi đến làng Thái Duyên thì tròi sắp tối. Trần
         Công Mẩn trông thấy một trang trại cây cối xanh tưoi sầm
         uất, vào xin ngủ trọ. Chủ nhà cũng họ Trần vốn người hiền
         hậu, năm ấy tuổi ngoài 70, hiếm hoi có một con gái tên là
         Trần Thị Xuyến  tuổi  đang độ  trăng tròn, nhan  sắc tuyệt
         trần, siêng năng canh cửi. Quanh vùng cũng nhiều chàng
         trai rắp ranh bắn sẻ nhưng chưa có ai được lọt mắt xanh.
         Đêm đó có khách ngủ nhờ. Trần lão và con gái đều nằm
         mộng thấy con sông chảy qua trước làng, có tiếng huyên
         náo như đoàn quân trẩy qua, một chiếc thuyền rồng đậu
         vào bến sông, một con cá hoá long từ trong thuyền bay vào
         giữa  trung  đường,  hào  quang  ánh  lên  chói  lọi,  sực  nức
         hương thơm.  Trần lão giật  mình  tỉnh  dậy trong dạ bàng
         hoàng, đi đến bên giường người khách ngủ nhờ, khêu tỏ



         106
   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110