Page 69 - Đề Hùng Và Tín Ngưỡng Thờ Cúng
P. 69
PMỈMBáKUÊM
liền gọi ông cùng vào xem xét, quả thấy dấu chân rất lớn của thần
nhân, ông bảo bà lấy chân trái ướm vào, tự nhiên thấy cảm ứng
mang thai. Đến ngày mồng 8 tháng 4 năm Giáp Tý, bà sinh được
một người con trai mới đầy tuổi thì ông qua đời, còn bà năm đó
60. Bà chăm sóc bú mớm được 3 năm, đặt tên là Thiết Xung thần
Vương. Đứa trẻ ăn uống lớn béo, không biết nói cười. Hôm ẫy
đang nằm ở chõng, thấy mẹ nghe sứ giả giao tìm người tài khắp
trong nước trị loạn, đùa vui nói rằng: “Con ta chỉ biết ăn uống,
không biết đánh giặc để được nhận trọng tước triều đình, báo ơn
sâu công lao bú mớm cho mẹ”. Nghe thấy mẹ nói, đứa trẻ đột nhiên
bảo rằng: “xin mẹ mời sứ giả lại đây”. Thần Vương bảo sứ giả: “Ta
là Thiết Xung Thẩn Tướng do trời sinh ra để giúp nước dẹp loạn
cứu dân, (Ngươi) hãy mau chóng trở về nói vói Vua làm một con
ngựa sắt cao mười thước, một chiếc gậy sắt dài mười thước, một
chiếc nón sắt rộng ba thước mang đến giao cho ta, vua sẽ không
phải lo gì nữa”. Sứ giả vê' chính điện ở núi Nghĩa Lĩnh tâu rõ sự việc
lên Vua. Vua mừng lắm, sai sưu tầm 500 cân sắt, luyện thành các
thứ ngựa sắt, gậy sắt và nón sắt. Đến giờ Mão, ngày mồng 7 tháng
Giêng năm Bính Dẩn, Vua sai viên Tiết chế dẫn 10 vạn quân giỏi
mang ngựa sắt, gậy sắt, nón sắt đến hương Phù Đổng. Thiết Đổng
nói: “Vua tin lời ta, phúc nước sẽ lầu dài, quân giặc tất bị đánh bai,
một ngày giúp nước, nghìn năm lưu tiếng thơm”. Lại nói với mẹ
và mọi người thân thuộc trong hương rằng: “Đứa trẻ này thích ăn
các đổ vật như thịt trâu, uống rượu, hưởng cỗ bàn, hoa quả. Các
thứ có trong hương, vốn do mọi nhà cung cấp ăn uống mau chóng
để giúp nước cứu dân”. Hôm ấy, đúng vào chính Ngọ, Đổng Thiết
cười lớn, duỗi tay, hắt hơi mười tiếng vang như sấm, mắt sáng
như điện, thần dài hơn mười tám thước, chưa kịp may áo, sau các
quân tìm hái hoa lau kết làm y phục. Đổng Thiết bái lạy mẹ rồi
bảo: “Mẹ là Thánh mẫu, con là Thần Vươngi rnột ngày gian lao
giúp nước, văn năm(io) hưởng hương đèn không dúỊt;ỉ Nói xong,
nhảy lên lưng ngựa hét vang như sấm, rằng: “Tỉí-i|ífỊliiên Tdjớng'^
y ,- ■