Page 146 - Dạy Học Vật Lý
P. 146
SPBook - vươn tầm tri thức, chắp cánh tương lai
thật dễ thương, em đến trường với tình trạng của một đứa trẻ vừa mù, vừa câm,
vừa điếc. Sau này, nhớ lại những việc làm của thầy Ben ở trường, em đã “nói” với
các bạn rằng thầy Ben là người cống hiến cả cuộc đời mình để xóa đi cái im lặng
vô nhân tính nó ngăn cách và khinh thị con người (ý nói con người khuyết tật như
em).
Hồi ấy có một số người, trong đó có cả Ben, cho rằng không nên dạy ngôn
ngữ kí hiệu cho người điếc mà nên dạy cho họ nói được để họ có thể hòa nhập vào
cộng đồng. Nhưng có nhiều người cho rằng
ý kiến đó là sai: đúng ra phải làm ngược lại,
cái cần thiết đối với người điếc là ngôn ngữ
kí hiệu. Cuối cùng thì Ben cũng nhận ra cái
sai của mình nên cuối năm 1873 Ben thôi
không dạy học nữa và đóng cửa trường để
tập trung vào việc nghiên cứu điện thoại.
Ben đã biết rằng nói đến âm là nói
Ben đang nói vào chiếc máy
đến dao động. Dùng chiếc máy ghi dao điện thoại năm 1876
động âm trên một tấm kính phủ muội đèn,
có thể thấy rất rõ dạng dao động cuả âm. Từ đó Ben cho rằng muốn truyền được
âm trong dây dẫn điện thì có hai việc phải làm. Một là, biến đổi dòng điện trong
dây dẫn cũng thành dao động giống như dao động âm. Hai là, khi đến nơi nhận
âm thì lại phải biến đổi dao động của dòng điện trở lại thành dao động âm. Những
việc này đòi hỏi phải làm nhiều thí nghiệm, đối với Ben đó là những thí nghiệm
hết sức khó khăn và tốn kém.
Để có thể tiến hành được những thí nghiệm này Ben nghĩ rằng cần phải có
tiền, thậm chí cần có nhiều tiền. Khi đó có hai người rất sốt sắng với công việc
của Ben và sẵn sàng đầu tư tiền vào việc chế tạo điện thoại; đó là Tômatx Xanđơ
146