Page 90 - Danh Nhân Đất Việt
P. 90

và một tiểu đồng cũng cùng đi. Lúc qua cánh đồng
    vắng vẻ,  Nguyễn  Công Trứ bèn  làm bộ  hô't  hoảng

    kêu lên rằng mình bỏ quên m ất cây đàn ở nhà.  Cô
    đào  tưởng  thật,  liền  sai  ngay  tiểu  đồng  chạy  về
    lấy.  Thê  là  mưu  kê  đã  thành,  giữa  khoảng  đồng

    không  mông  quạnh  chỉ  còn  lại  Nguyễn  Công  Trứ
    và  cô  đào.  Bấy  giờ  ông  mới  giở  trò  chòng  ghẹo,
    song cô  nàng chỉ  "ứ  hự"  tràn,  chứ không cự  tuyệt
    nhiếc mắng gì.

         Về  sau,  khi  Nguyễn  Công  Trứ  làm  tổng  đốc
    Hải An,  nhân ngày sinh nhật mở tiệc mừng, có sai

    gọi mấy cô đào tới hát  giúp vui.  Tình cò cô  đào cũ
    cũng  có  m ặt  trong  buổi  hát  hôm  ấy.  Cô  ta  trông
    thấy  quan  tổng  đốc,  thì  nhận  ra  ngay  đó  là  anh
    kép đã trêu mình ở cánh đồng năm  xưa, bèn nhắc
    khéo bằng hai câu mưỡu:

                   Giang sơn một gánh giữa đồng

             Thuyền quyên ứ hự,  anh hùng nhớ chăng?
         Nguyễn Công Trứ nghe hát nhớ ra chuyện cũ,

    liền ngừng tay trông hỏi:
         - À, té ra cô" nhân đấy ư?

         Rồi ông đọc luôn một bài thơ rằng;
             Liếc trông giá đáng mấy mười mươi

             Đem lạng vàng mua lấy tiếng cười.



                 lữ Â t  l ^ ệ t                           91
   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95