Page 247 - Tấm Vóc
P. 247
những lo lắng từ công việc về mà không đánh từ hướng kia. * Anh nhớ về ông ở giây phút cuối
nhà. Ở bên gia đình, chưa bao Cũng có khi ông chia sẻ để ra thế nào?
giờ thấy sự căng thẳng hiện quyết định quân sự cho một - Điều hạnh phúc nhất với gia đình là
trên gương mặt ông. chiến dịch, ông phải thức trắng ông minh mẫn và tỉnh táo cho đến
bao nhiêu đêm... Cho nên, nói tận lúc ra đi. Ít ai biết rằng dù phải
KHÔNG ÁP ĐẶT THÔNG chuyện lịch sử nhưng tôi học nằm viện hơn 1.500 ngày, mắt ông
vẫn đạt 10/10. Hằng năm, gia đình
TIN, KHÔNG GIÁO ĐIỀU được cách tư duy của ông để đều chuẩn bị thiệp cảm ơn của ông
* Nhiều người nói anh giải quyết vấn đề. Bài học lịch dành cho những người bạn thân tình
quá may mắn khi có sử vẫn không chỉ dừng ở đó. đã đến chúc thọ ông và tấm thiệp
được người ông là nhân Nhiều lần về thăm các chiến ấy năm nào cũng là chữ ký mới tinh
của ông. Sinh nhật 103 tuổi, ngày
vật chính của nhiều bài trường xưa, ông đều cho tôi 25-8-2013, gia đình vẫn chuyển
học lịch sử trong nhà đi cùng. Không gian của chiến vào bệnh viện những tấm thiệp mọi
trường. Bài học lịch sử trường xưa, cảnh gặp gỡ đồng người chúc mừng sinh nhật. Ông vẫn
của Đại tướng khác gì so đội cũ, viếng thăm phần mộ tự đọc tất cả thiệp mừng mà không
với những kiến thức anh những người đã ngã xuống... phải nhờ ai đọc hộ. Những người
đồng đội, những người lính vào
thu nạp từ sách vở? cho tôi cảm nhận sâu sắc thăm, ông vẫn đọc được bảng tên
- Sau mỗi bài học ở lớp, hơn về những bài học lịch của từng người.
tôi thường về hỏi ông. Là nhà sử. Thật sự gia đình tôi rất coi
quân sự nhưng ông không áp trọng việc đi thăm lại các chiến vì sao ông luôn đặt Tổ quốc,
đặt thông tin. Là nhà giáo lịch trường xưa. đồng bào lên trên hết.
sử nhưng ông không dùng cách Về lại chiến trường xưa,
giảng mô phạm, giáo điều để ông hầu như không nhắc lại
giảng giải cho tôi chiến thắng * Đại tướng ra đi là mất những điều mọi người nghĩ là
này tiêu diệt bao nhiêu quân, mát lớn không chỉ với gia
đình mà với cả dân tộc. chiến công. Ông nói ông chiến
diễn ra vào ngày nào, tháng Nhiều người nói rằng nỗi đấu vì hòa bình. Luôn luôn có
nào. Có những lúc ông coi tôi đau này quá lớn... hai ưu tiên của ông cho chiến
như một người đồng đội, vẽ - Thật sự, cảm giác mất mát trường xưa là những người đã
lại sơ đồ tác chiến, lý giải vì không quá lớn khi ông vẫn ngã xuống và đồng đội, đồng
sao phải đánh vào hướng này đang sống trong tim chúng tôi. bào, những người sát cánh bên
Chỉ có một điều khác là hằng người lính trong những cuộc
Luôn sẵn sàng bắt đầu cái mới ngày tôi không còn được gặp chiến. Theo ông đi nhiều nơi,
Đọc các tài liệu về ông sẽ thấy các ông nữa. tôi thấy ông luôn vun xới cho
trận đánh của ông rất khác nhau, Hình ảnh hàng người chờ hình ảnh hòa bình. Ở mỗi nơi
không trận nào giống trận nào. Nếu vào viếng ông không phải ông quay lại, những cây xanh
giống nhau chắc không có nhiều
sách viết về ông như thế. Nếu giống quá lạ lẫm. Ngay từ khi ông sẽ được trồng lên với ý nguyện
nhau cũng không thể chắc trận nào còn sống, rất thường xuyên có tạo môi trường thiên nhiên
cũng thắng. Ông dạy tôi cách luôn những hàng người dài chờ vào trong lành cho thế hệ kế tiếp.
sẵn sàng để tư duy độc lập và bắt gặp ông, trong đó có những Cũng với mỗi vùng đất chiến
đầu một cái mới. Nếu cứ nhìn vào
quá khứ, bạn sẽ phải đối diện với người lính già, đi lại không còn tranh đã qua, ông luôn đau
một trong hai thứ, hoặc cả hai: đó vững. Nhưng những ngày qua, đáu cho công tác khuyến học.
là thành công và sự sợ hãi. Nếu dòng người vô tận tiến về 30 Tôi hiểu ông luôn muốn thế
chìm đắm trong thành công sẽ dễ Hoàng Diệu khiến cả gia đình hệ trẻ có được sự chuẩn bị tốt
rơi vào ảo tưởng và tự mãn. Nếu lo
lắng vì sợ hãi sẽ luôn giới hạn bản xúc động và biết ơn. Có những nhất cả về thể chất và trí tuệ
thân mình không thể chiến thắng và đêm tôi đi dạo quanh khu nhà, để dựng xây đất nước của thời
thành công được. 3-4g sáng đã thấy người dân bình...
đứng xếp hàng, tôi thêm hiểu NGỌC HÀ thực hiện
Đại tướng Võ Nguyên Giáp Trang 247