Page 246 - Tấm Vóc
P. 246
Ông vẫn đang sống trong tim chúng tôi
“Ông là vị tướng đại tài, sao cháu không theo nghiệp nhà binh?”. Đó là câu hỏi không
ít người đặt ra cho Võ Hoài Nam (29 tuổi) - cháu nội của Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
được, miễn làm giỏi, làm tốt và giúp ích được cho nhiều
người”. Tôi không bất ngờ với cách trả lời của ông vì từ
bé đến lớn, chưa bao giờ ông ép buộc chúng tôi làm cái
gì theo ý ông cả.
PHẢI CÓ CHÍ VÀ TRÍ
* Đại tướng có hay nhắc về thời thanh niên sôi
nổi của mình để truyền lửa cho con cháu? Lời
nhắc nhở nào của ông cho người trẻ mà anh
sẽ nhớ mãi?
- Ông rất ít khi nói về mình. Còn với chúng tôi, ông
thường nhắc đi nhắc lại: “Phải có chí và trí”. Thời điểm
tôi theo ba mẹ về nước, khi đó ở Hungary tôi học lớp
Anh Võ Hoài Nam (đứng sau Đại tướng Võ 2, nhưng về Việt Nam lại đủ tuổi học lớp 4. Nhập học
Nguyên Giáp) trong lần cùng ông nội về thăm cùng các bạn, tôi khá vất vả và tỏ ra “đuối” hơn vì phải
Mường Phăng năm 2004 nhân kỷ niệm 50 năm
chiến thắng Điện Biên Phủ - Ảnh: Việt Dũng học tiếng, học làm văn từ đầu. Thầy cô lo lắng cho tôi,
nhưng ông chỉ cười hiền: “Con phải có chí và trí thì sẽ
Trao đổi với Tuổi Trẻ, anh Nam thành công”. Câu nói này không phải tôi hiểu ngay,
chia sẻ: nhưng ông nhắc lại mãi, nhiều trải nghiệm hơn, tôi thấm
- Mỗi thế hệ đều có một lựa chọn thía thêm rất nhiều. Ông nói trí có thể học được từ rất
khác nhau sao cho phù hợp với thời nhiều nguồn, từ học tập, đọc sách, các mối quan hệ...
cuộc. Như ông nội tôi có lần nói: Nếu Còn chí thì phải tự thân vươn lên vượt khó và vượt qua
không có chiến tranh, ông có thể sẽ chính bản thân mình.
mãi là thầy giáo dạy sử. Mọi lựa chọn
có thể khác nhau về hình thức, nhưng * Là cháu của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, niềm
giống nhau về bản chất: đó là chiến tự hào rất lớn, nhưng hẳn anh không tránh khỏi
đấu vì một cuộc sống tốt đẹp cho mai áp lực? Anh hóa giải áp lực theo cách nào?
sau, dù là trên mặt trận nào. Nhưng - Lại nhớ hồi tôi mới theo bố mẹ về nước, học hành
cũng phải nói thêm kinh doanh có sức phải “đuổi” theo các bạn, nhiều thầy cô cứ nhắc: “Em
hút lớn với tôi vì từ bé tôi đã muốn là cháu Đại tướng, phải cố gắng học hành cho xứng
tự lập. Vả lại ông nội và bố mẹ luôn đáng chứ”. Nhưng áp lực “là cháu Đại tướng phải giỏi”
cho tôi hiểu không có gì đạt được dễ như cách các thầy cô nói không quá căng thẳng với tôi.
dàng cả. Khi tôi tốt nghiệp đại học và Tôi nỗ lực theo cách để đạt mục tiêu của tương lai, chứ
về nước, tôi dự định sẽ kinh doanh tư không phải nhìn vào những vấn đề hay khó khăn cụ thể
nhân. Chuẩn bị cho quyết định này, trước mắt. Tốt nghiệp THPT, tôi tìm được học bổng du
tôi hỏi ông nội: “Con không định vào học nước ngoài. Thật ra, ở đời, ai cũng có áp lực, nhưng
làm cơ quan nhà nước. Ý ông thế tôi học được ở ông rất nhiều cách hóa giải nó. Ông nội
nào ạ?”. Ông nói: “Con làm gì cũng có nhiều vấn đề phải suy nghĩ, nhưng ông không đem
Đại tướng Võ Nguyên Giáp Trang 246