Page 147 - Tấm Vóc
P. 147

đồng  đội  của  ông  đang  làm  người tử tế, sống bằng tâm sức  sử, dạy văn và dạy tiếng Pháp”.
               nhiệm  vụ  ở  các  chiến  trường  và năng lực của chính mình.      Chỉ  còn  hai  ngày  nữa  thôi
               ác liệt Sài Gòn, Đà Nẵng, Huế,     Trong  lần  về  thăm  quê  Đại  tướng  Võ  Nguyên  Giáp
               Cần Thơ… Gia đình các sĩ quan  An  Xá  năm  1977,  ông  tâm  sẽ trở về Quảng Bình. Lần trở
               cao  cấp  Hoàng  Thế  Thiện,  tình  và  cũng  để  căn  dặn  họ  về này ông sẽ ở hẳn đó, bên
               Lê  Quốc  Sản,  Nguyễn  Thế  hàng của mình: “Tôi làm cách  cạnh  mẹ  cha,  giữa  một  miền
               Truyện, Mai Văn Vĩnh, Nguyễn  mạng, rồi được Cụ Hồ phong  cát  trắng  nhìn  ra  Biển  Đông
               Minh Châu… đã được ông ân  tướng,  xuất  phát  từ  cái  gen  xanh thẳm. Mẹ cha và truyền
               cần thăm hỏi, từng người một.  bên ngoại tham gia phong trào  thống quê hương đã cho ông
               Cuộc chiến đấu không cân sức  Cần Vương. Người ta nói một  niềm tin để ông suốt đời sống
               đang  diễn  ra  vô  cùng  ác  liệt,  người  làm  quan  cả  họ  được  và làm theo triết lý giản dị này:
               người  chồng,  người  cha  của  nhờ. Tôi thì chỉ làm (quan) vì  Phải rất quan tâm đến tư đức
               các chị, các cháu ngồi đây với  tổ quốc, vì nhân dân, bởi thế  thì mới mong có nền giáo dục
               ông có thể sẽ mãi mãi không  mọi  người  trong  nhà  ta  cần  đúng nghĩa. Tư đức là cái nền
               trở về... Ông thương yêu, đau  phải tự phấn đấu, không được  tảng  của  con  người  mà  gia
               xót  nhưng  không  thể  nói  ra
               với vợ con đồng đội của mình
               điều làm ông lo lắng và áy náy.
               Chỉ  có  đôi  mắt  hiền  từ  ngân
               ngấn  nước  của  ông  là  không
               thể che giấu...
                 Ở làng quê của Đại tướng,
               cái  làng  An  Xá  ấy,  sau  ông,
               con cháu của làng không còn
               ai làm to nữa. Nhà văn đồng
               hương  Quảng  Bình  với  ông,
               Nguyễn  Quang  Vinh  kể:  đứa
               cháu ruột con của em gái ông,
               sau khi tốt nghiệp sĩ quan được   Bức ảnh ghi dấu khoảng khắc Đại tướng Võ Nguyên Giáp (trái) và Phó Thủ tướng Phạm
               mẹ dắt đến nhà ông nhờ xin      Văn Đồng tham dự buổi lễ chào đón Chủ tịch Hồ Chí Minh ở Hà Nội ngày 15.1.1955.
               một chỗ làm tại Hà Nội. Ông     Ảnh: AFP
               hỏi: “Tổ chức phân công cháu
               đi  đâu?”  -  “Dạ,  chiến  trường  ỷ lại”. Ông còn dặn, phải trồng  đình  phải  sớm  chăm  lo  thật
               miền Nam” - đứa cháu trai trả  dừa  dọc  bờ  sông  Kiến  Giang  kỹ. Chính tư đức sẽ làm nên sự
               lời.  Ông  bảo,  trong  ấy  đang  để vừa xanh mát bờ sông, bảo  vững chãi của một con người,
               cần người được đào tạo chính  vệ  được  môi  trường,  vừa  có  một gia đình và dĩ nhiên là xã
               quy, thanh niên trẻ thì phải đi  ích lợi kinh tế. Nhất là phải giữ  hội sau đó.
               xa, phải chấp hành lệnh điều  cho được nghề làm chiếu cói          Phải chăng, vì đã tin và đã
               động của quân đội. Bà em gái  lâu đời của An Xá. Không có  sống theo tư đức ấy mà ông –
               có ý hờn dỗi, tôi là em gái anh,  nghề là sống khó lắm.         trải qua biết bao phen trận mạc
               anh làm bộ trưởng thì tôi mới      Dặn dò bà con dòng họ vậy  trong cương vị cầm quân, biết
               nhờ, anh lại nói thế… Đại tướng  vì chính ông, những lúc chính  bao  oan  khiên  chưa  giải  hết,
               cầm tay em gái cười hiền hậu  sự  khó  khăn  khôn  lường  vài  vẫn  cứ  được  triệu  triệu  người
               nhưng  không  thay  đổi  quyết  mươi năm trước, ông đã từng  trìu mến gọi là nhân tướng, vị
               định.  Ông  muốn  con  cháu  cùng  vợ  nhủ  nhau:  “Nếu  có  tướng của nhân dân…
               mình trước khi làm một điều gì  thế nào, cùng lắm thì chúng ta           NGUYỄN THẾ THANH
               đó thì trước hết phải làm một  vẫn còn nghề, vẫn có thể dạy                        (SGTT.VN)




                                                                                 Đại tướng Võ Nguyên Giáp    Trang  147
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152