Page 147 - Cổ Nhi Tân Tiểu Truyện Danh Nhân Tôn Thất Thuyết
P. 147
eồ'nbi Cản
Nước ta khổ sở kiệt quệ, sống dở chết dở, cảnh ngộ
có khác gì một sỢi chỉ mong manh sấp đứt; chịu
dựng đau đớn nhiêu quá, bà con nhà ta như kẻ
nằm liệt trên giường bệnh, hấp hối tẳt hơi.
Phen này chúng ta ra sức phấn đấu để khôi phục
độc lập cho tổ quốc nếu bất hạnh mục đích không
đạt, đại công không thành, thì cuộc đời hết cả sinh
thú, chúng ta cũng chẳng thiết sống làm ^ cho
nhục nhân, khốn khổ.
Bản chức, Thái Nguyên Quang Phục quân Đại đô
đốc, từ trước tới nay không hể có giây phút nào quên
lãng nỗi khổ cùa đồng bào dân chúng; ngay những
khi còn sống lam lũ ỗ chốn thôn quê làm nghê cày
ruộng, lòng hằng băn khoăn tức tối về thảm họa
vong quốc. Nhiểu lần ta đã lập tâm xướng nghĩa
khởi binh, tuốt gươm giết giặc; nhưng rổi lại phải
ngậm hờn khoanh tay, là bởi ta chưa gặp thời cơ
nào thuận tiện mà thực hành chí muốn. Vì thế ta
đành ẩn nhẫn ra đi lính; hơn mười năm trời được
sống chung chạ với bao nhiêu anh em cường tráng
nước nhà mà phải ngậm miệng làm thinh, nhưng
lúc nào ta cũng nuôi lòng cừu thù Pháp tặc, chớ
hê' biến tâm thoải chí. Từ trước tới đây, chỉ bời lực
hcợng chưa đủ, ngoại viện chưa có, theo như ý ta
147
-SP-