Page 177 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 177
cứ phải chờ đúng giờ mới bắt đầu mở đèn mà phải linh
động tùy tình hình thời tiết chứ. Nhất là những lúc trời
mưa, mói hcm 5h chiều mà có khi trời đã sụp tối. Mà cửa
tiệm thì lúc nào cũng cần phải sáng sủa, đẹp đẽ. Do đó
nhiều khi bước xộc vào đến noi, vỗ vai nhân viên rồi tôi
mới sực nhớ rằng mình không còn là sếp nữa, nên lúng
túng thay đổi nội dung từ nhắc nhở - than phiền qua
góp ý - hỏi thăm chung chung. Khi ngồi xuống ăn xong
một tô phở cũng vậy, cảm giác là lạ khi phải gọi nhân
viên đến tính tiền thay vì chỉ ký trên hóa đon như hàng
chục năm nay.
Nhưng lạ nhất là tôi không thể vẽ một bức tranh nào
trong thời gian này, tuy đây là lúc tôi rảnh rỗi nhất. Thì ra
thú vẽ tranh son dầu của tôi cần phải có một đối tác khác
có tên là “stress” thì mói vận hành được. Chắc tôi quen
vẽ để giảm stress chứ chưa quen vẽ để thoát lên trên sự
yên tĩnh. Hay phải chăng đây chỉ là một khoảng lặng cho
tôi để chuẩn bị vẽ tiếp một bức tranh cuộc đời lớn hon?
Câu hỏi “Kế tiếp là cái gì đày?” không nhũng chỉ thì
thầm trong tai mà gần đây còn được thốt ra từ bạn bè
của tôi khá thường xuyên, họ muốn biết dự định của
tôi là gì sau Phở 24. Tôi trả lời là mình đang thư giãn rõ
ràng nhung thực ra vẫn không ngừng suy nghĩ về những
dự án sắp tới. Có điều cho đến nay vẫn chưa có một ý
tưởng nào mà tôi thấy “đã” như trường họp xảy ra với
món phở. Tôi trở nên khó tính quá rồi chăng? Thoát ra
khỏi cái bóng của Phở 24 đúng là một thách thức lớn đối
178 • Bâu trời khôrìg chì có màu xanh