Page 176 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 176
đình là một trong những thứ quý giá nhất, bên cạnh tình
yêu và tình bạn.
Đó là những điều mà tôi hưởng thụ được trong thời
gian qua. Còn đối với cuộc sống riêng tư của tôi thì đúng
là có nhiều xáo trộn. Không có gì ầm ĩ nhung tôi chỉ muốn
nhận diện cái gì đang xảy ra với mình. Ví dụ như cách ăn
mặc, tất cả những chiếc áo sơ-mi, quần tây mà tôi mặc
hàng ngày trong nhiều năm nay tự nhiên không còn phù
họp nữa. Thay vào đó là áo thun, quần jeans hay quần
ka-ki, cảm giác vừa thoải mái nhưng lại vừa không thoải
mái vì khác xa vói con người của tôi bấy lâu nay. Nếu có
mặc áo sơ-mi tay dài thì y như rằng tôi muốn xắn lên một
chút vì không muốn cảm thấy quá gò bó như trong môi
trường làm việc trước đây. Nhiều người quen còn thậm
chí không nhận ra tôi khi bắt gặp thoáng qua ở đâu đó.
Bộ vest đen với chiếc cà-vạt thanh nhã thân quen nay
cũng trở nên xa lạ vì trong một thời gian dài tôi đã từ
chối khá nhiều lòi mời đăng đàn, phát biểu. Vì như tôi
đã nói, tôi muốn được thư giãn hon. Tuy nhiên có một
điều nghịch lý là sự thư giãn này lại chưa bao giờ mang
đến cho tôi sự thanh bình đúng nghĩa, vì ngọn lửa kinh
doanh trong tôi có lẽ vẫn còn sục sỏi.
Mỗi khi tản bộ ngang qua một tiệm phở 24 nào đó là
tôi cứ bị “việt vị” vì phản xạ bước xộc thẳng vào bên trong
để hỏi han tình hình hay nhắc nhở nhân viên điều gì đó.
Tôi đặc biệt khó chịu khi thấy phía trước cửa hàng khi
tròi đã chập choạng tối mà vẫn chưa bật đèn. Đâu phải
Và cuộc chạy đua tiếp sức • 177