Page 20 - Bác Của Chúng Ta
P. 20
gửi lên Bác những mẩu chuyện tôi viết trong chiến dịch.
Một buổi tối mùa đông, một món quà bất ngờ nữa
đến với tôi. Buổi tối đó, chị Đinh Thị Cẩn - ủy viên Đảng
đoàn Phụ nữ Trung ương bỗng đến phòng chúng tôi.
Chị nói nhỏ với tôi: "Bác cho gọi Thuận bảo ngày mai
đến Bác đấy", ôi! Sung sướng quá. Tôi nắm tay chị hỏi:
- Những lần trước, chị đến Bác thế nào hả chị?
Chị Cẩn nói:
- Bác quan tâm lắm.
Rồi tôi không hỏi thêm được gì nữa, nhưng đêm ấy
tôi thao thức không ngủ được. Sáng hôm sau, đồng chí
Kháng đến. Bác cẩn thận dặn đồng chí Kháng trong đơn
vị bảo vệ Bác nhắc tôi ăn sáng và nắm thêm một nắm
cơm ăn dọc đường. Nhưng vì quá mừng, tôi chỉ ăn qua
quýt rồi vội theo anh đi ngay. Tôi nhớ hôm đó là một
ngày Chủ nhật.
Bầu trời xanh của núi rừng Việt Bắc mở rộng trước
mắt tôi. Ánh sáng mùa đông hôm ấy sao ấm thế, cánh
rừng sao đẹp thế, dòng suối sao trong thế. Chân tôi đi,
đi mãi mà không mỏi. Hết cánh rừng này đến cánh rừng
khác, hết dốc cao này đến một dốc cao khác. Chúng tôi
đi một mạch không nghỉ, và đến chiều thì tới nơi Bác ở.
Tim tôi đập mạnh khi tôi bắt đầu được đặt chân
lên con đường hằng ngày in dấu chân Bác, con suối lớn
trước cửa nơi nhà Bác ở. Và nhà Bác đây rồi. Thoạt tiên
19