Page 170 - Bác Của Chúng Ta
P. 170

ôi, phải chi lòng được thảnh thơi
                  Năm canh bớt nặng nỗi thương đời
                  Bác ơi, tim Bác mênh mông thế
                  Ôm cả non sông, mọi kiếp người.


                  ... Bác sống như trời đất của ta
                  Yêu từng ngọn lúa, mỗi nhành hoa
                  Tự do cho mỗi đời nô lệ
                  Sữa để em thơ, lụa tặng già ...

                                                Tố Hữu
             Có lần, đêm đã khuya, đài vẫn nói, đồng chí bảo vệ
         vào tắt đài để Bác nghỉ, Bác ngăn lại:

             - Cứ để đó cho có tiếng người.
             Có  người  coi  Bác  như  "ông  tiên",  như  một  "vị
         thánh"...  Nhưng  trên  hết  Bác  vẫn  là bạn  của  "Người
         cùng khổ". Vì như Bác từng nói:

              "Tôi chỉ có một ham muốn, ham muốn  tột bậc, là
         làm  sao  cho nước  ta  được hoàn  toàn  độc lập,  dân  ta
         được hoàn  toàn  tự do,  đòng bào ta ai cũng có cơm  ấn
         áo mặc, ai cũng được học hành. Một ngày mà  Tô’ quốc
         chưa thống nhất, đòng bào còn chịu khố, là một ngày tôi
         ăn không ngon, ngủ không yên. Nỗi đau của mỗi người
         cộng lại là nỗi đau của tôi."
             Tôi  được nghe  kể lại  vào  đêm  ba  mươi  Tết năm
         1960, Bác nói với anh văn phòng Chủ tịch:

             "Giờ Bác muốn đi thăm một gia đình nghèo nhất ở


                                    169
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175