Page 185 - 40 Năm Thiên Anh Hùng Ca
P. 185

- Có bạn bè thế giới ủng hộ như vậy, các cháu có
           tin rằng ta nhất định thắng hay không?

               - Có ạ! - Chúng tôi đồng thanh đáp.
               Bác cười vui vẻ:
               - Đúng! Chúng ta nhất định thắng, miền Nam nhất
           định được giải phóng.

               Hôm đó Bác cũng dặn chúng tôi: Đừng vì thấy bạn
           bè  thế  giới  kính  nể,  tôn  trọng  mà  huênh  hoang,  tự
           mãn.  Phải  khiêm  tốn  và  phải  quyết tâm  đánh  thắng
           Mỹ lớn  hơn nữa. Vì  có thắng Mỹ lớn thì bạn  bè mới
           càng thương yêu ta nhiều hơn, và như vậy là ta không
           phụ lòng của bè bạn thế giới.
               Được gặp  Bác,  tôi  nghĩ rằng  đó  là  diễm  phúc, là
           niềm vinh dự lớn nhất của đời tôi. Và tôi không còn có
           mơ ước gì cao hơn. Ra về, cả đêm tôi thao thức, mong
           chóng được trở về chiến  trường báo cáo lại  với  anh
           em đồng chí và bà con quê nhà để tất cả cùng chung
           niềm vui to lớn này.
               Nhưng, một sự không ngờ đã đến... Sau đó ít lâu,
           trong khi tôi đang chờ xe trở về chiến trường thì có tin:
           Bác cho gọi vào gặp.

               Niềm vui đột ngột quá, chúng tôi cứ thấy chân tay
           luống cuống không biết làm gì trước làm gì sau. Hôm
           ấy Bác cho gọi tôi, chị Trương Thị Khuê, anh hùng các
           lực lượng vũ trang của Vĩnh Linh cũng cùng đi dự Đại
           hội ở Xôphia về (trong đoàn đại biểu miền Bắc), và chị
           Nguyễn Thị Xuân, nữ dân quân Quảng Bình, một mình


                                     184
   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190