Page 184 - 40 Năm Thiên Anh Hùng Ca
P. 184
ngày'Khe Sanh giải phóng không còn xa nữa... Bỗng
tôi được lệnh trên cử đi công tác nước ngoài. Lần đó,
tôi được làm đại biểu trong Đoàn thanh niên giải
phóng miền Nam đi dự Đại hội liên hoan thanh niên
và sinh viên thế giới lần thứ chín ở Xôphia.
Chuyến đi này đối với tôi là một bài học lớn: được
đi ra nước ngoài, tiếp xúc với bạn bè năm châu bốn
biển, chúng tôi mới càng thấy hết uy tín to lớn của Bác
Hồ và càng thấy hết vinh dự một người dân của nước
Việt Nam.
Sau đại hội, trên đường trở về chiến trường, chúng
tôi dừng lại Hà Nội. Ngay sau đó cả đoàn thanh niên
được Bác cho gặp. Tôi sung sướng đến ngây ngất, ước
mơ bao năm tháng giờ đã thành sự thật. Trong đoàn
chúng tôi có một số anh hùng dũng sĩ và đại biểu đã
có lần được gặp Bác, nhưng tất cả đều một tâm tư như
chúng tôi: Mới gặp Bác lần đầu. Chúng tôi ngắm Bác
như người "bị thôi miên". Tôi nhìn kỹ đôi mắt Bác, đôi
mắt của Bác sáng, kiên nghị và lại rất dịu dàng. Câu
chuyện tôi được nghe từ bé: mắt Bác có hai con ngươi
đã được khẳng định là không đúng. Nhưng giờ đây tự
nhiên tôi tin rằng điều đó là đúng vì tôi chưa gặp mắt
ai tinh tường như đôi mắt Bác. Tôi nhìn từng sợi râu
của Bác. Râu Bác, tóc Bác bạc trắng óng ánh dưới ánh
điện sáng trong như cước. Bác già, nhưng khỏe mạnh
và nhanh nhẹn. Hôm ấy, đồng chí trưởng đoàn Trần
Văn Tư báo cáo để Bác nghe về đại hội. Bác rất vui,
nghe xong Bác nói:
183: