Page 178 - 40 Năm Thiên Anh Hùng Ca
P. 178
mát hoa vườn trong Phủ Chủ tịch cứ bôi hồi nghĩ về
hàm ý sâu xa, đẹp đẽ ấy, về tấm lòng bao la của Bác.
Chị Tạ Thị Kiều và anh Trần Dưỡng nhè nhẹ bước đi
trước tôi. Biết tôi là chiến sĩ Không quân, chị dừng lại
nắm tay tôi đi cùng và xúc động nói: "Anh là anh hùng
phi công, đại biểu của bộ đội Không quân phải không?
Ôi vui quá! Vô thăm Bác Hồ hôm nay, tôi lại được gặp
đại biểu các đơn vị đánh Mỹ ở miền Bắc. Anh biết
không, ở trong đó nghe tìn chúng ta đã có không quân
và đã bắn hạ được máy bay Mỹ, bà con mình rất hả
lòng, mừng rơi nước mắt...".
Giọng nói Nam Bộ nhỏ nhẹ, thân thưong của chị bị
ngắt đi khi chúng tôi nhìn thấy Bác từ trong nhà đi ra
tươi cười giơ tay vẫy gọi chúng tôi. Vậy là những cánh
chim cùng bay ào về tổ, chúng tôi chạy ùa tới vây
quanh Bác. Đôi mắt Bác ngời sáng niềm vui. Người cởi
bỏ khăn quàng và mũ ra. Hẳn là không khí đầm ấm
của cả nước hội tụ về lúc này đã làm cho Bác ấm nóng
người lên. Em Hồ Văn Mên - "dũng sĩ diệt Mỹ", nhanh
nhẹn đỡ lấy khăn, mũ cho Bác, và chúng tôi cùng theo
Bác đến ngồi vào hàng ghế đã bầy sẵn dưới những
bóng cây lớn trong vườn của Người.
Bác ngồi ở giữa một hàng ghế. Hai bên Bác là em
Hồ Văn Mên, chị Tạ Thị Kiều, cụ lão dân quân Thanh
Hóa và anh hùng Nguyễn Tuyên, bộ đội Tên lửa... Với
bộ kaki bạc màu quen thuộc, Người như một vầng hoa
trắng nổi lên giữa những cành lá sum suê.
177