Page 177 - 40 Năm Thiên Anh Hùng Ca
P. 177
Cũng đến lúc này tôi mới biết Bác vốn luôn
thương nhớ miền Nam. Nỗi nhớ thương ấy gần đây
càng da diết. Người cũng muốn lội suối, vượt đèo để
được một lãn vào với đồng bào, chiến sĩ, với mảnh đất
Thành đông đang anh dũng hy sinh, đi đầu đánh Mỹ.
Bởi thế, để vơi nỗi nhớ thương của Bác khi Người đã
tuổi cao, sức yếu, Trung ương Cục và Mặt trận Dân tộc
giải phóng miền Nam đã cử một đoàn đại biểu anh
hùng, dũng sĩ ra thăm Bác, mang tẩm lòng miền Nam
ra với Người.
Đoàn được vào thăm Bác ngay khi vừa đến Hà
Nội, vừa thấy Bác, tất cả đã nhòa nước mắt chạy đến
ôm chầm lấy Người. Có bao nhiêu điều muốn thưa
với Bác mà cổ đều nghẹn lại, chẳng ai nói lên lời. Còn
Bác, Người cũng chưa bao giờ thương cảm, xúc động
như lần này. Nhưng rồi sau những giây phút ấy,
Người như trẻ lại...
Nhưng cuộc gặp ấy mới chỉ được một "nửa nước",
một nửa nước đang bất khuất, đau thương luôn "ưong
ü'ái tim" Bác, tuy có dành nhiều tình thương cho những
đứa con xa đang "phải đi trước về sau", chịu nhiều thiệt
thòi, gian khổ, song "trái tim lớn" của Người bao giờ
cũng là của cả "trăm dòng máu đỏ" Việt Nam. Vì thế,
Ban Bí thư Trung ưong Đảng mới-tổ chức Đoàn đại
biểu anh hùng, dũng sĩ mang hình ảnh của cả nước Việt
Nam thống nhất này vào thăm Bác để Bác được vui hom.
Tôi bước đi trên con đường rợp bóng cổ thụ, thơm
,.á(Í76K.