Page 305 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 305

từ đi vào cõi chết. Nhưng tội ác càng nhiều,  thì hậu quả càng lớn. Nghe
        nói anh em du kích tại địa phương đã trừng trị,  hắt hãn phải nhận  lãnh
        cái chết không toàn thây".
          Chúng tôi đi hẩu khắp các tỉnh Nam bộ, từ Minh Hải, Kiên Giang,
       An Giang, Hậu Giang, đến Tiển Giang, Trà Vinh, Vĩnh Long, Bến
        Tre, Đồng Tháp, Long An... Rồi các tỉnh thuộc Đông Nam bộ như Tây
        Ninh, Đổng Nai, Sông Bé... Nơi nào chúng tôi cũng ghi chép được
        nhiểu tư liệu và xin được những hình ảnh, hiện vật vô cùng quý báu.
        ở  tỉnh Sông Bé, Đồng Nai, các chị phụ trách Tuyên huấn địa phương
        đã tổ chức nhiều cuộc tọa đàm, các má, các chị kể lại các cuộc đấu
        tranh vô cùng thông minh, quả cảm. Chúng tôi đã được gặp và chụp
        ảnh các nữ dân công hỏa tuyến trong đội xe thổ huyện Bình Long,
        đóng góp hàng ngàn ngày công phục vụ chiến trường; nghe các chị

        trong đội nữ pháo binh kể chuyện nã hàng trăm quả pháo vào đẩu
        quần Mỹ ngụy. Các má, các chị cũng kể vể sự phối hỢp đầy sáng tạo
        giữa mũi quân sự và chính trị trong trận đánh giải phóng Phước Long,
        trận mở màn báo hiệu sự sụp đổ hoàn toàn của chính quyền Sài Gòn,
        dẫn đến ngày toàn thắng 30 tháng 4 năm 1975. Những em, cháu đưỢc
        biệt phái sang Tổ sử Phụ nữ Nam bộ mỗi khi đi địa phương vể đểu
        nói lên niềm xúc động và những suy nghĩ của mình: “Những gì chúng
        cháu nghe các má, các chị kế có giá trị hơn gấp trăm lần những bài
        học trên ghế nhà trường. Bởi vì những kỳ tích chói lọi đó đã bồi bổ,
        củng cố thêm cho chúng cháu tình yêu thương, nỗi khâm phục vô bờ,
        cảm thấy mình lớn lên theo từng sự kiện, từng con người đã viết nên
        những trang sử sống động, đẹp đẽ ấy”.
           Khi thấy tư liệu tương đối đủ, tôi đến gặp giáo sư Trần Văn Giàu,
        định nhờ anh cháp bút. Nhưng anh Giàu nói có ý khuyến khích chúng

        tôi như sau: “Tôi viết chưa chắc hay bằng các chị đâu, vì để cương các
        chị làm, tư liệu các chị sưu tầm. Bầy giờ cứ mạnh dạn viết đi, cưa riết
        rồi cũng thành thợ thôi!”. Chúng tôi suy nghĩ và bàn bạc. Có ý kiến
        để nghị nên nhờ một nhà văn nào đó chấp bút, nhưng hầu như không
        ai tán thành, vi viết văn có thể hư cấu, còn viết sử thì phải tuyệt đối
        trung thành với sự thật lịch sử. Giữa lúc đang rối rắm, ý kiến chưa ngã


        3 0 4   HỔI ứ c  NGÔ THỊ HUỆ
   300   301   302   303   304   305   306   307   308   309   310