Page 147 - Văn Khấn Cổ Truyền Của Người Việt
P. 147

Hoa lia cây, rụng cánh tơi bời.

       Yến lia tổ, kêu xuân vò võ.

       Tưởng hồn trường thọ, diu con em, khuyên nhủ nên người.

       Ai ngờ trăng lặn sao dời, hồn đã biến về nơi Tây Trúc

       Tư nay lấy ai chăm sóc, ngõ cúc, tường đào.

       Tư nay quạnh bóng ra vào, cỗi Nam, cành Bắc.
       Ngày chầy sáu khắc, đêm vắng năm canh:

       Tưởng phất phơ thoáng hiện ngoài mành.

       Tưởng thcp thoáng bóng hình trên khói

       Hiên mai bóng rọi,  vào ngan ra ngơ.

       Hết đợi thôi chờ, nắng hồng giá lạnh

       Ai hay số mệnh!

       Thuốc truờng sinh, cầu Vương mẫu chưa trao.

       Bút Chú tử,  trách Nam Tào sớm định.

       Bùi ngùi cám cảnh, tuôn rơi hàng nước mắt dầm dầm
       Nhớ nơi ăn, chốn ở, buồng nằm:

       Như cắt ruột, xét lòng con trên trần thế.

       Mấy dòng kể lể.  Chiêu hồn về than thở nguồn cơn.

       Cầu  anh  linh  phù  hộ  cháu  con.  cầu  Thần  Phật  độ  tri,  cho
   vong hồn siêu thoát.

       Nam mô A Di Đà Phật!

       Nam mô A Di Đà Phật!

       Nam mô A Di Đà Phật!

       Ghi  chú: Lễ Chúc  thực  là  lễ dâng cơm  khi  còn  để linh  cữu  ở
   nhà.
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152