Page 163 - Tư Duy Eninstein
P. 163
Einstein bắt đầu tìm kiếm giải pháp của mình bằng cách chơi với ánh sáng. Ông tưởng tượng mình
đang cưỡi trên một tia sáng. Trên thực tế, việc nghĩ mình cưỡi trên tia sáng là ngớ ngẩn nhưng nó đã
giúp Einstein thoát khỏi lối mòn suy nghĩ về thế giới tự nhiên đã ăn sâu vào tiềm thức của chúng ta.
Ông đã hình dung những gì ông sẽ nhìn thấy khi ông vụt qua vũ trụ. Ông sẽ quan sát thấy gì ở các
chùm tia sáng khác? Điều gì sẽ xảy ra nếu ông nhìn vào một tấm gương khi đang cưỡi trên một tia
sáng? Hình ảnh của ông có bị biến mất? Nếu ông có thể cưỡi một tia sáng và vẫn thấy ảnh phán chiếu
của mình trong gương thì điều đó nghĩa là gì?
Cuối cùng, Einstein đã phá bỏ nguyên tắc. Ông hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu thực tế vận tốc ánh sáng là bất
biến, chính thời gian làm thay đổi nó. May thay, không có chuyên gia nào nói với ông đó là một ý
tưởng ngớ ngẩn. Đơn giản là ông đã xác định lại được khoảng cách ánh sáng di chuyển dưới dạng vận
tốc ánh sáng bất biến.
h = ct’
d = vt’
l = ct
Trong đó, v là vận tốc của hệ quy chiếu chuyển động. Pythagoras đã hiểu phải làm gì tiếp theo trước
đó 24 năm. Quan hệ giữa ba đoạn thẳng là tuyệt đối:
Nếu bạn thay thế trong các trị số cho h, d và l, bạn sẽ có phương trình này.
Tiếp theo, bạn hãy tìm một học sinh trung học giỏi môn đại số và nhờ cô ấy giải t’. Bản thân bạn
không phải làm tất cả nhưng bạn có thể làm.
Einstein đã làm việc nhiều năm trước khi phát triển được ý tưởng xuất sắc này thành Thuyết Tương