Page 345 - Tín Ngưỡng Cư Dân Ven Biển Quảng Nam
P. 345
tịch, gái không chồng chịu chữ quả cô. Sống dương gian
không kẻ viếng thăm, thác âm phủ nhiều hồn than oán.
Gót ngựa miệng hùm đà mấy mạng, sa cây té suối cũng
nhiều vong. Đêm năm canh vắng khói lửa hương, ngày sáu
khắc không ai phụng sự. Thương những kẻ trung can võng
tướng, tiếc những người xã liệt tài văn. Cuộc long tranh
lòng chẳng đổi thay, cơn bão biển dạ còn như một. Lửa đốt
chi nào lòng thiết thạch, đá mài khôn mẻ tiết trung trinh,
cũng có người vì nước vong thân, cũng có kẻ xả thân mà
thủ nghĩa. Muôn kiếp chưa tiêu vòng khổ ải, ngàn năm còn
hận cuộc tang thương. Bóng Quan Âm thấp thoáng mấy tà
dương, hồn ngũ phách dập dìu hồn bích ngọc. Thương
những kẻ mắc vòng độc dược nỗi oan thì chứa non cừu.
Thương người hiền sĩ tận tình, thờ cha trung chúa liều
mình chết oan. Thương người nghĩa sĩ trung can, phò vua
giúp nước chết oan cũng nhiều. Thương những người thất
lạc mộ phần oan hồn uổng tử linh đinh dập dờn. Thương
người tên pháo giáo cò, đông xông tây đột lững lò núi non.
Thương người không cháu không con, gái trai già trẻ linh
hồn bất phiêu, ô i thôi thôi, cầu bá chúa nghĩa dương lờ,
bóng trắc non sông còn để dấu anh hào, nhà vương hầu cát
lấp vùi sâu, ba cỏ cây cầu cơ tạo hoá. Thấy mới phải tan
vòng chết đá mũi thiên oai biết phận về đâu. Bao nhiêu lũ
kiến chòm ong, hồi thế biến tuổi anh tài thiệt phận.
Phưởng phất hồn ma bóng quế, cành đỗ quyên kêu khóc cả
- 3 4 5 -