Page 28 - Sa Mạc Kì Diệu
P. 28

Cái gì gọi là “thành phố biển”?

          Hoá ra, “thành phố biển” thường chỉ xuất hiện vào mùa hè.  Lúc này, trong sa
      mạc rất nóng, lớp  không khí gần  mặt đất bị nóng nên giãn  nở nhiệt,  không khí
      tương đối loãng mỏng; Còn không khí trong không trung thì lại lạnh hơn một chút,
      do đó tương đối dày đặc. Tia ánh sáng xuyên qua không khí dày đặc, rổi lại đi vào

      không khí loãng mỏng,  sẽ sinh ra tích xạ.  Không khí lúc này giống như  một cái
      gương lớn, sẽ đưa hình ảnh ở nơi rất xa phản chiếu vào trong mắt của mọi người.
          Hiện  tượng  này thường xuyên xuất hiện  trong  sa  mạc,  nhìn  từ  xa,  rất khó

      phân biệt thật giả. Nghe nói có rất nhiều người đã bị mắc lừa, họ nhìn thấy dòng
      sông từ ở xa, liền cưỡi lạc đà tới đó để lấy một chút nước, kết quả là đi mãi mà
      nước sông thì vẫn cách xa mình như thế, dù đi thế nào cũng không tới nơi được.


                               Nướng bánh trên sa mạc

          Sáng sớm, sương khói mờ ảo bao trùm sa mạc, công việc khảo  sát khoa học

      một ngày bắt đầu. Trước khi đi, một cậu thanh niên bỗng nảy ra ý tưởng kì lạ: nếu
      cởi giầy và tất đi chần trần thì nhất định sẽ rất dễ chịu. Do đó, cậu ấy cởi tất và đôi
      giầy nặng nể ra, hét lớn: “Sa mạc này mềm mại, mát mẻ, thật là quá dễ chịu!”. Mọi
      người nghe thấy thế thì có không ít người học theo cậu ấy, đểu cởi hết cả tất và
      giầy ra, để lại ở nơi nghỉ, đi chân trần hết.

          Lúc mới bắt đầu, thực sự là dễ chịu thật, đi lại cũng nhẹ nhàng và tiện lợi hơn
      nhiẽu. Có ai biết đâu rằng, khi mặt trời lên, cát bị sưởi nắng từ nóng trở nên nóng
      bỏng. Chưa đến buổi trưa thì nhiệt độ của cát đã lên tới 60® c  -  80“ c, để một quả
      trứng gà thì rất nhanh chúng đã có thể được nướng chín rối. Lúc này thì đôi bàn
      chần của họ không chịu nổi nữa, cát bỏng tới mức không thể đi nổi, thật may có

      người nghĩ ra một cách, lấy giấy báo bọc hai bàn chân lại, rổi lại thọc chân vào cái
      túi vải nhỏ dùng để đựng mẫu vật như thế thì mới đi được.

          Cát nóng như thế, lấy cát để nướng bánh, chẳng phải là rất tốt hay sao? Buổi
      trưa, họ lấy nước hoà sẵn bột mì, làm thành những cái bánh bột mì mỏng, đặt lên
      trên cát, ở trên lại đắp một lớp cát mịn. Sau đó một lúc, dỡ cát ra, bánh bột mì đã
      chín vàng, trên mặt còn nổi lên từng bột khí, giống như cái bánh nướng lấy ra từ
      lò vậy, hương thơm lan tỏa, mọi người cùng ăn rất vui vẻ.



      28
   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33