Page 104 - Sa Mạc Kì Diệu
P. 104
hưởng ứng với để xướng của bà ngày càng nhiều. Gần đầy, bà có thể độc lập tổ
chức ra đội trồng cây đến Trung Quốc, trong đó có viên chức, giáo viên, người nội
trợ gia đình v.v... Dường như màu xanh là do những phụ nữ Nhật Bản tạo nên.
Mỗi lần đến, họ đều hào hứng đến, rồi lưu luyến không muốn rời. Trước lúc chia
tay, trong mắt của rất nhiều người đều ngân ngấn nước, không ngớt nói lời chia
tay bằng tiếng Hán và tiếng Nhật. “Hẹn g?.p lại” bằng tiếng Hán là câu nói mà mỗi
người phụ nữ Nhật đến trổng cây ở đầy đếu biết nói.
Mấy năm nay, Emiko và sa mạc của Trung Quốc đã kết nên mối duyên không
thể tách rời, với con người ở đây cũng đã kết nên tình nghĩa sâu đậm. Mỗi lần bà
ấy đến Engebei, những người phụ nữ làrr, nông nghiệp ở đây đều gọi bà rất thân
thiết: “Chị Emiko về rồi đấy à!”. Ban ngày, bà ấy bận bịu làm việc trồng cầy. Buổi
tối, bà còn đến từng nhà các gia đình chăn nuôi gia súc địa phương thăm hỏi,
thăm hỏi những người bạn cũ của bà, nhiệt tình như người một nhà vậy.
Một người hổi đó trong quân đội Nhật Bản sang xâm lược Trung Quốc đã
từng đến Nội Mông, ông già người Nhật dã từng đứng canh trên thành lầu thành
phố Bao Đầu, đến Engebei, ông ấy nói trong lòng vẫn còn run. Năm đó, ông ấy
vác súng đến. Bây giờ ông ấy vác cầy giống đến. ông ấy muốn trồng cây xanh,
trồng một nỗi sám hối, để màu xanh mãi mãi ghi nhớ tình hữu nghị đời đời của
nhân dân Trung Quốc và Nhật Bản.
Engebei với sự nỗ lực gian khổ của vô số người lập nghiệp như Vương Minh
Hải, với sự viện trợ của những người bạn Nhật Bản và các nước, đang được làm
xanh mỗi ngày. Nó nói với mọi người rằng: Chỉ cần phấn đấu gian khổ, kiên trì
không nản, con người có thể xử lí được sa mạc. Nhân dân Trung Quốc chúng ta
có chí khí, có khả năng, qua sự phấn đấu gian khổ từ đời này qua đời khác, tất cả
sa mạc đểu sẽ trở thành ốc đảo xanh tươi đẹp. Các bạn thiếu niên thần mến, khi
lớn lên, các bạn cũng hãy dấn mình vào sự nghiệp hùng vĩ tráng lệ này!
104