Page 42 - Những Danh Tướng Trong Lịch Sử Việt Nam
P. 42

44  Tủ sách  'Việt Nam - đắt nuác,  con nguàí'

          tòn  soi  sáng.  C áth   này  vừa  hợp  lòng  người  vừa  hợp  lòng
          vua,  tuy  nhiên  Khánh  Dư  lại  bị  tjch  thu  tài  sản,  phế  truất
          binh  CỊuycn,  buột  phải  về  quê  tha  ỏ  C h í  Linh  làm  nghề  bán
          than  kiếm  sống.
              Buôn nón,  bán  than

             Theo  sử tũ  tòn  ghi,  vua  Trần  Thánh  Tông  đi  dạo,  thấy
          ben  Bình  Than  dẹp  nên  thả  neo  dậu  ỏ  đó.  Vua  thiêm   bao
          thấy  thuyền  lật,  đang  lút  nguy khốn  thì  lập tứt tó   một  người
          mặt  mũi,  dáng  vẻ  đại  tướng  đã  nâng  thuyền  lên  tứu  giúp.
          Vua  giật  mình  tỉnh  dậy  mới  biết  mình  nằm  m(J.  Hôm  sau  vua
          đi  lên  bờ thì  gặp  trẻ  nhỏ  hát:
                   "A1ộ( ỹánh càn khôn (Ịuẩỵ xuéntỊ níjàn
                   Hỏi chi bán íió Ị]ủi rằnij than...
                   ... ở  vói lùa  huơnt) cho vạn kiếp
                   Thử xem sắt ắá có bền ỹan"
             Vua  hỏi  ra thì  mới  biết  tâu  hát  đó  là tủa  người  bán  than,
          tên  là  Khánh  Dư,  họ  Trần,  là  ton  tủa  Nhân  Huệ  Hầu  Trần
          Phó  Duyệt,  sống  bằng  nghề  bán  than  thứ  không  sống  bằng
          bổng  lột  tủa  tha.  Vua  nói  thuyên  thấy  tâm  đầu  ý  hợp  nên
          triệu  về kinh,  qua  những  trận  thiến  ác  liệt Trần  Khánh  D ư tỏ
          ra  là một  tướng giỏi  vua  bèn  nhận  làm con  nuôi.
             Sau  bản  án  thông dâm, Trần  Khánh  D ư tiếp tục với  nghề
          bán  than.  K h i  quân  Mông Nguyên sang xâm  lược  nưóc ta  lần
          nữa,  vua Trần  Nhân  Tông  họp  ý kiến các  tưóng soái  tại  Bình
         Than.  Vua  trông  thấy chiếc  thuyền  chỏ  than  đi  qua  liền  cho
          quân đuổi  theo gọi  lại.
              Khi  quân  gọi  thì  người  bán than  mặc áo  ngắn,  đội  nón  lá
          mới  trả  lời:  "Lão  là  người  buôn  bán  có  việc gì  mà  phải  triệu".
         Quân  về  báo  lại  với  vua,  vua  khẳng  định  -  "đúng  là  Nhân
          Huệ  Vương  đấy,  ta  biết  người  thường  không  dám  nói  thế".
   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47