Page 236 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 236

buông lỏng thị trường nhập nhiểu máy móc, trang thiết bị cũ kỹ của nước
     ngoài, tự khắc giết chết ngành cơ khí chế tạo tại chỗ.
       Tôi rất có lỗi đã không làm được theo lời dặn dò của anh út, nay đã trở
     thành di huấn cho thế hệ chúng ta.

     4. Giữa lúc tôi “lỡ vận” gặp chuyện không may, bè bạn thương tình nhưng
     đứng xa, một số anh lãnh đạo nhìn mình bằng cặp mắt thương hại pha lẫn
     trách móc thì vào một buổi sáng năm  1983, tôi nhận được điện thoại từ
     Văn phòng Thành ủy báo đổng chí Nguyễn Văn Linh muốn đến thăm tôi
    tại nhà. Quá đột ngột, tôi vừa mừng vừa lo, vừa xúc động và có ít nhiểu hổ
    thẹn với lương tâm.
       Anh Út đến thăm không mang theo thư ký, người bảo vệ, với tư cách
    đổng chí Bí thư lãnh đạo mình và cũng đông thời như một người anh vô
    cùng nhân hậu, yêu thương an ủi tôi trong khi ít nhiều tôi có bị khủng
    hoảng tinh thẩn.
       Khi anh út vào nhà vừa ngồi xuống, tôi định báo cáo sơ lược sự việc xảy
    ra, anh liến ôn tổn chậm rãi gạt đi và nói rằng: “Thôi việc đã qua rồi nhắc
    lại làm gì?” và sau đó anh bắt đầu câu chuyện về công tác vận động người
    Hoa, việc đẩu tư nước ngoài, v.v... cho mãi đến trưa đổng chí ra vê' tôi đã
    kịp tặng anh một quyển sách của một tác giả Đài Loan nghiên cứu vể tình
    hình đầu tư ở thành phố ta.

       Mãi đến hôm nay, đã hơn 15 năm rổi, mỗi khi nhớ lại những lần được
    gặp anh, tôi thấy phải có thời gian mới hiểu sâu sắc hơn những bài học anh
    để lại vể phương pháp xử thế vô cùng tế nhị, đầy nhân ái. Anh cũng đã cho
    tôi thêm nghị lực chiến đấu vượt qua mặc cảm, vươn lên với tầm nguyện
    làm tốt nhiệm vụ của một cán bộ, đảng viên hầu đền đáp một phẩn ân
    nghĩa của anh với tất cả tấm lòng chân thành của một người học trò nhỏ
    mà anh hằng tin tưởng và yêu thương dìu dắt.

    5. Rổi vào một buổi sáng thứ bảy, tôi vội vã đến bệnh viện Chợ Rẫy thăm
    anh Út đang nằm chữa bệnh. Khi vào, bệnh viện đang sang nước biển cho
    anh, không thưa chuyện được với anh, tôi sờ khắp người anh và không
    cấm được nước mắt. Anh xúc động nắm tay tôi. Làm sao ngờ được đó là
    lần gặp mặt để tiễn anh.


                                                                     235
   231   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241