Page 264 - Một Giờ Với Đồng Chí Hồ Chí Minh
P. 264

VỚỊỊ ĐỔNG CHÍ


      tôi ngồi xuống bên cạnh nhau trước một cái bàn bày
      bánh ngọt và cà phê mà tôi không lúc nào thấy Người
      đụng tới. Chúng tôi bắt đầu vào công việc.
          Cũng  vẫn  con  người  tôi  đã  được  biết  cách  đây
      mấy  năm,  con  người  mà  sự  có  mặt  phi  thưòng như
      choán hết cả gian phòng, có thể nói làm xoá nhoà sự
      có mặt của những người khác, nhưng sự săn sóc, thái
      độ ân cần hết sức lịch thiệp và hoà nhã của Ngưòi đốì
      với  khách  làm  cho  người  ta  trong  những  phút  đầu
      thấy đôi chút lúng túng nhưng sau đó lại tạo ra một
      bầu không khí thân mật thoải mái ngay.
          Nét  mặt  Hồ  Chủ  tịch  trông  có  vẻ  rất  trẻ  nếu
      không  có  đôi  mắt  sáng  ngòi  và  chòm  râu  dài.  ở
      Người,  hình  hài  như  thu  lại  đến  mức  nhỏ  nhất  chỉ
      còn toát ra ý chí và trí tuệ, tuy đã thoát ra ngoài thể
      xác nhưng vẫn hoàn toàn hiện thực.  Lúc bấy giò tôi
      không thể nghĩ, “Bác Hồ sẽ từ giã cõi đòi này khi sự
      thoát xác kia trở nên hoàn toàn”...  và tôi nghĩ rằng
      Người  đã  qua  đòi theo cách  như vậy.  Nhưng hõi đi,
      cách  đây  một  tháng  rưõi,  không  gì  có  thể  làm  cho
      người ta ngò rằng việc ấy lại xảy ra sớm như thế.
          Giờ  phút  tôi  được  gặp  Chủ  tịch  Hồ  Chí  Minh
      hôm  ấy  là  một  trong  những  giò phút  đáng  ghi  nhớ
      trong đòi tôi. Người không để lộ vối tôi những bí mật
      Nhà  nưốc  -   chúng  tôi  nói  chuyện  về  Lê-nin:  không
      tìm cách dạy tôi một bài học về d;ạo đức hay chính trị,

                                269
   259   260   261   262   263   264   265   266   267   268   269