Page 112 - Mênh Mông Biển Việt Tập 1
P. 112
gọi Liên Họp Quốc lúc đó) đã tổ chức một hội nghị năm
1930 tại Hague để bàn về điều này, nhưng không đạt được
thỏa thuận nào.
Một số quốc gia như Mĩ chẳng hạn vào năm 1945 đã
tự tuyên bố mở rộng sự kiểm soát quốc gia đối vói các tài
nguyên thiên nhiên ở trên thềm lục địa của mình. Sau đó,
các quốc gia khác cũng nhanh chóng làm theo Mĩ. Trong
khoảng 1946-1950, Argentma, Chile, Peru và Ecuador đều
nói rộng chủ quyền của mình ra mặt biển cách bờ 200 hải
lí, bao quát các ngư trường trong hải lưu Humboldt. Đến
năm 1967, chỉ còn 25 quốc gia vẫn tự giói hạn 3 hải lí, 66
quốc gia đã quy định giói hạn lãnh hải 12 hải lí, trong khi
8 quốc gia đưa ra giói hạn 200 hải lí.
Rõ ràng là, nếu không có một văn bản pháp lí quốc tế
điều chỉnh phạm vi cũng như quy địrứi triển khai các hoạt
động trên biển và đại dương phù họp vói xu hướng phát
triển chung, đồng thòi duy trì an ninh, trật tự ữên biển,
bảo vệ lọi ích lâu dài của cộng đồng quốc tế, sẽ dẫn đến
tình trạng bất công, nguy cơ khai thác cạn kiệt tài nguyên
và hủy hoại môi trường biển.
Vói cách tiếp cận nói trên, năm 1967, đại diện của
Malta, một quốc gia ven biển nhỏ bé ở châu Âu là Arvid
Pardo, một luật gia có tầm nh'm sắc sảo và vượt trước thòi
đại đã khỏi xướng đề nghị Liên Họp Quốc bảo trợ một
Hội nghị quốc tế soạn thảo Công ước Luật Biển. Bỏi nếu
cứ duy ữì tình trạng không thống rửiất, ai cũng làm theo
ý mình thì không thể giải quyết được các xung đột đương
nhiên sẽ xảy ra. Liên Họp Quốc đã vào cuộc. Một ủy ban