Page 483 - Không Phải Huyền Thoại
P. 483
482 KHÔNG PHẢI HUYÍ.N THOẠI
- Cần phải chi viện cho trung đội 1, nhimg chưa thế cho đại đội 2 lên.
Trận địa của trung đội 1 bị hỏng nhiều, đưa anh em lên nhiều chỉ ùn lại,
thưong vong vô ích. Chuẩn bị sẵn sàng, sắp đến lượt các đồng chí!
Anh ra lệnh cho trung đội 2:
- Trung đội 2 và trung đội 3 phải phát huy hết hỏa lực bắn vào sườn
bọn lê dưmig để chi viện cho trung đội 1. Pháo cối của tiểu đoàn sẽ bắn
vào đội hình của cánh quân "Ma-rốc-canlì" bên phía đông đánli sang.
Như vậy giúp cho trung đội mũi nhọn có khả năng giữ được trận địa.
Liên lạc viên Phúc được Tieu đoàn trưởng cử lên trung đội 1 chuyến
lệnh trở về, báo tin Khôi đã hy sinh. Anh lặng người đi, cảm thấy như
mừửi vừa mất một cánlì tay. Trong ba đồng chí chỉ huy 3 đại đội hiện
nay, Klìôi rất có triển vọng.
Tiếng súng của địch thưa dần cùng vói mặt tròd xuống núi. Quốc Trị
đứng ngắm toàn cảnh sân bay hình dung trận đánh sẽ diên ra ngày mai.
Anh thấy trận địa của mình bé nhỏ và vô cìmg trống trải lọt vào giữa
lòng địch. Chúng có thể đến đây bất cứ lúc nào bằng cả bộ binh và xe
tăng. Klii nhận lệnlì từ trung đoàn, anh không thể hìnli dung được gì
ngoài ngoài việc sẽ cho căng dây, rải bộ đội tùng tổ để tránli pháo, đào
một giao thông hào chạy ra sân bay, tù sân bay, họ sẽ đào tiếp hai đường
hào song song ngang sân bay, coi như chiến hào 1, chiến hào 2 để hỗ trợ
cho nhau klri quân địch tiến công. Anh tự hỏi: Liệu hai đường hào này
có thể đứng vững trước nlìimg đợt tiến công của bộ binh địch có đại bác
hỗ trợ và xe tăng mở đường kỈTÔng? Anh cảm thấy khó. Anli đã rủìiều
lần nhắc anlì em phải gác thêm gỗ làm nóc công sự thật cẩn thận để đối
phó vói bom đạn, nhmag chỉ chừng ấy đủ chưa? Bây giờ phải làm gì
thêm? Lúc chưa ra đây, anh tin là những sáng kiến sẽ nảy sirủi khi nhìn
thấy thực địa, thực địa lúc này chỉ là một mặt bằng trống rỗng, những
xác máy bay bất động, những chiếc hòm lớn nhỏ, những chiếc dù...
Cuộc chiến đấu ngày mai sẽ rất quyết liệt. Anh đã mất người đại đội
trưỏng có triển vọng nhất của mình. Câu iTÓi ban sáng của Khôi lúc này
lại như nhói vào lòng anh: "Ản cho vui, ngày mai biết ai sống, ai chết
hở anh...". Có lần Khôi tâm sự vói anh: "Tôi quê ả Tliái Bình, nhưng lại
làm công nhân ở Nam Định. Bao giờ kháng chiến thành công, mòi anh