Page 472 - Không Phải Huyền Thoại
P. 472
Trận chiến sân bay 4 7 1
- Tôi cũng khổ tâm quá! Không có chuyện kia... thì chiến dịch này
anh ấy vẫn là cấp trên của mình!
Khi Quốc Trị là cán bộ hung đội, thì Đường Văn Hải đã là chính ữị
viên đại đội xung kích chủ công của trung đoàn, một cán bộ trẻ rất triển
vọng. Đen chiến dịch Hà Nam Ninh năm 1951, anh cùng vói một số anh
em đang làm công tác thu thập thưcmg binh và tử sĩ ở đồn Non Nước
thì bị địch bắt. Mấy tháng sau, Hải cùng vói một số chiến sĩ vượt ngục
trở về đon vị, tiếp tục công tác. Năm 1952, cán bộ của đại đoàn tập trung
học tập chính trị về Cách mạng Việt Nam. Một buổi chúng tôi được lệnh
lên hội trưòng để nghe phản tỉnh.
Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Đường Văn Hải cầm một tờ giấy
trong tay từ phía cuối hội trường đi lên. Trong hàng ngũ cán bộ đại đoàn,
Hải được coi là một cán bộ trẻ xuất sắc và nhiều triển vọng. Chẳng lẽ lại
có chuyện gì đã xảy ra vói anh? Không giống những người khác trong
trường họp này thưòng tỏ vẻ xúc động, nước mắt lã chã, không nói nên
lời, Hải cầm tờ giấy ữong tay, không đọc, mà nói một cách rất khúc triết:
- Sáng hôm đó, sau khi tiêu diệt đồn Non Nước, tròi sáng hẳn, bộ đội
đã rút, tôi ở lại cùng vói anh em tải thưong thu thưong binh. Đang mải
miết làm thì bất thần quân địch ập tới. Một viên sĩ quan người Pháp tiến
lại chỗ tôi. Tôi giơ tay lên vành mũ chào hắn, tự giói thiệu mmh là một
sĩ quan làm nhiệm vụ thu dọn thưong binh. Hắn hỏi tên đon vị, tôi trả
lòi đúng. Hắn hỏi đột phá khẩu mở ở đâu, tôi nói chỗ đúng, chỗ sai.
Sau đó nó bảo tôi lên xe và đưa đi. Trên đường đi, tôi nghĩ tới một bữa
com ngon...
Lần chỉnh huấn này, có rứiững chuyện khá lạ lùng. Một cán bộ tiểu
đoàn rất nổi tiếng anh dũng trong đại đoàn kiểm điểm tự nhận mình là
"gián điệp của Pháp". Nhưng khi bị mọi người hỏi thì những câu trả lời
của anh mỗi lúc càng vô lý và đụng chạm cả đến những ngưòi khác trong
đon vị. Sau cùng, airh thú nhận vì mình klrông biết tìm cách nào để bày
tỏ lòng trung thành hối lỗi đối vói Đảng, ngày còn đi học anh hay đọc
truyện trinh thám, nên đã tưởng tượng ra câu chuyện này. Nhưng trong
ữường họp của Hải thì mọi người hầu nliư không hỏi gì và cũng không
muốn nghe tiếp. Người ta biết anh rất có ý thức về mỗi lòi mừứi nói, và
anh đã nói đến tận cùng điều mừứi muốn nói.