Page 152 - Không Phải Huyền Thoại
P. 152
Hai mặt trận 1 5 1
phải dùng cách này. Bây giờ mói thấy rõ cho đến ngày kết thúc chiến
tranh ta vẫn tiếp tục phải dùng du kích vận động chiến. Nhrmg với ta
ngày nay, chỉ có du kích vận động chiến thì klìông thể đưa cuộc chiến
tranh tiền lên...
Đầu năm 1951, De Lattre viết cho chính phủ Pháp: "Chúng ta không
được phép tínta xét cả về mặt đạo đức và hậu quả nó mang ỉại cho Liên hiệp
Pháp. Mà chúng ta có thể thmtg, tôi xin bảo đảm vói các ngài điều đó".
Chínli phủ Pháp vừa ký Hiệp ước Elysée, trao quyền "độc lập" và
"xây drnig một quân đội quốc gia" cho chính phủ Bảo Đại. Đây cũng là
một yêu cầu Mỹ đặt ra từ lâu, coi như là điều kiện để viện trợ xây dựng
quân đội ngụy, mà từ trước tói giờ Pháp vẫn dây dưa. Nhimg De Lattre
kiên quyết thúc đẩy thực thi hiệp ước, klìông để cho nó chỉ nằm trên giấy
tờ. De Lattre không phải là người muốn dâng Đông Dưcnìg cho Mỹ,
nhưng củng như nhiều ngưòi Pháp, đã nhận thấy không thể giữ Đông
Dưong nếu không dựa vào Mỹ. ông ta cho rằng nếu giữ được Đông
Dương thì sau đó vẫn còn thòi giờ cho những chuyện khác.
Tháng 7 năm 1951, De Lattre công du Mỹ. ông ta được bác sĩ thông
báo mắc bệnh ung thư, thấy mìnla phải hết sức tranh thủ thời gian, De
Lattre được đón với những nghi thức đầy đủ nlìất tại Ngũ Giác Đài, gặp
gỡ tổng thống Truman, những lứiân vật trọng yếu của Mỹ, và xuất hiện
nhiều lần trên vô tuyến truyền hình. Nhimg kết quả chuyến đi không gặt
hái được bao nliiêu. Mỹ chỉ mói hứa sẽ cung cấp những vũ khí hiện đại
cho quân đội viễn chinh và quân đội các "quốc gia liên kết".
Hơn ai hết, De Lattre biết việc mình đã làm ở Đông Dương chưa đủ.
Cái cần cho ông ta bây giờ là một chiến công trên chiến trường, một cuộc
tiến công thực sự của quân viễn chinlì, chứ không phải là chạy đầu xuôi
đuôi ngược để đối phó với những cuộc tiến công của đối phương. Cuối
tháng 12 nàm 1951, quốc hội Pháp sẽ bỏ phiếu về ngân sách chiến tranh
Đông Dương. Chỉ có một cuộc tiến công thắng lợi mới hy vọng được quốc