Page 23 - Hai Bà Trưng
P. 23
Trước khi đi, Trọng Thuỷ hẹn với Mỵ Châu: "Nếu
13 hai nước không hoà, Nam Bắc cách biệt, ta lại tối
đây, làm thế nào tìm đưỢc nhau?".
Mỵ Châu vô tình nói "Thiếp có áo lông ngỗng,
thường đem theo, đi đến đâu sẽ rút lông ngỗng rắc ở
đường làm dấu".
Năm Quý Tỵ (208 trước CN) Triệu Đà đem quân
sang đánh An Dương Vương. Vua không biết lẫy nỏ đã
mất, vẫn ung dung ngồi đánh cờ, cười mà bảo "Đà
không sỢ nỏ thần của ta sao?" - Quân của Triệu Đà tiến
sát thành. An Dương Vương giương nỏ định bắn thì lấy
thần đã gẫy rồi. Vua thua phải chạy, đem theo Mỵ
Châu cùng ngồi sau ngựa, chạy về phía Nam.
Trọng Thuỷ cứ theo dấu lông ngỗng của vỢ đuổi
theo, An Dương Vương đến bờ biển, bị cùng đường mà
không có thuyền, liền gọi rùa vàng xin cứu.
Rùa nổi lên mắng: "Kẻ sau lưng là giặc đấy, sao
không giết đi?".
Vua ngoảnh lại, lúc đó mới biết áo lông chim của
Mỵ Châu đã chỉ đường cho giặc. Bèn rút gươm chém.
Trước khi chết, Mỵ Châu khấn rằng: "Vì trung tín,
trọn tiết, bị người đánh lừa... Nếu thác oan xin cho
hoá thành châu ngọc để rửa cái nhục này!". Chém Mỵ
Châu xong, Vua cầm cái sừng tê dài 7 tấc, rẽ nước mà
đi xuông biển. Tục truyền núi Du Sơn, xã Cao Xá là
nơi ấy.
Trọng Thuỷ đuổi theo tối nơi, thấy Mỵ Châu đã
chết, thương xót và hối hận, ôm xác vỢ về chôn ở Lo?
24