Page 78 - Danh Nhân Đất Việt
P. 78
khẩn hoang hai huyện Tiền Hải, Kim Sơn và
ngay khi ông còn sống, đã được nhân dân ở đàỳ
lập sinh từ thờ. Thế nhưng, trong chôn quan
trường, ông rất long đong, lận đận. Cũng bởi đã
ngang tàng, phóng túng, ông lại luôn luôn muốn
thoát ra khỏi vòng cương tỏa và những ràng buộc
của lễ giáo phong kiến. Có lúc làm đến chức
Tư nghiệp Quốc tử giám, Thị lang, Thượng thư,
Tổng đốc... nhưng cũng nhiều lần bị giáng chức ba
cấp, bôK cấp, thậm chí bị cách tuột xuống làm
lính thú, nhưng ông không lấy đó làm điều
buồn phiền.
Nám 1848, tròn bảy mươi tuổi, ông về hưu,
sông ở Nghi Xuân, thường cưỡi bò đi chơi đây đó.
Đằng sau đít bò úp một cái mo cau, có ai hỏi thì
đáp: "Để che miệng thế gian", rồi lại ngâm hai
câu thơ:
M iệng th ế khó đem bưng nó lại
Lòng m inh chưa dễ bóc ai coi.
Năm M ậu Ngọ 1858, Pháp nổ súng tấn công
Đà Nang, tuy đã tám mươi tuổi, ông vẫn tha thiết
xin được tòng quân đi đánh giặc, nhưng thấy ông
tuổi già sức yếu nên vua khồng chuẩn y.
n h  n 'ữ Ấ t 1 / ĩệ t 7 9