Page 107 - Các Đại Công Thần Trong Lich Sử Việt Nam
P. 107

108  Tú sách  'Việt Nam - đất nước, con nợưứ ' .

         quân  đi  đánh  cầm  Quý  ở  châu  Ngọc  Ma  (phía  Tây  của  đất
         Nghệ An ngày nay).
             Sử cũ chép:

             “Châu  Ngọc  Ma  ở phía  Tây  Nghệ  An,  phía  Đông  của  Ai
         Lao.  ở đó,  Cầm Quý có  hon  1  vạn  quân.  Khi  (vua Lê) Thái Tổ
         khởi  nghĩa, cầm Quý đã từng đem quân tới giúp và từng được
         trao hàm Thái úy.  ít lâu sau  (Cầm Quý) tỏ ý ngờ vực,  hối  hận
         mà rút quân về. Đến khi dẹp xong giặc Ngô, (Cầm) Quý rất lấy
         làm  hổ  thẹn  và  lo  sợ,  nhưng  hắn  vẫn  cậy  có  đất  hiểm,  lại  ở
         chốn xa xôi nên không chịu thần phục. (Cầm) Quý là tên tham
         lam và tàn bạo, không cho dân được trồng trọt tranh vói mình.
         Hắn  cho  xây  cung  thất  lớn,  lấy  đồng  làm  cột,  vợ cả  vợ lẽ  kể
         đến  hàng trăm.  Hắn  bắt dân đóng góp nặng,  nói láo là để nạp
         cống,  nhung  thực  là để vơ vét  cho  riêng  mình.  (Vua  Lê)  Thái
         Tổ  định  giết  hắn,  nhưng  vì  lúc  bấy  giờ đang  có  nhiều  việc,
         chưa rảnh mà hỏi đến. Tới đây, vua (Lê Thái Tông) sai đi đánh,
         bắt được  Cầm Quý đóng cũi,  đem về  kinh  sư”  (Đại  Việt sử ký
         toàn thư (Bản kỷ, quyển XI, tờ 32a-b), Khâm định  Việt sử thông
         giám cương mục (Chính biên, quyển XVI, tờ 33)).
             Trong trận  đánh vào châu  Ngọc Ma nói trên, với cương vị
         là Tham đốc, tướng Lê Văn Linh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm
         vụ được giao. Người đương thòi cho ông là bậc đa tài, vào triều
         là  tướng  văn,  ra  ngoài  là  tướng  võ,  không  việc  gì  không đảm
         đương được.
             Nhung, cũng đúng năm  1435, vì có lòi can Vua không nên
         xử quá nặng đối với quan Đại Tư đồ Lê Sát, ông bị giáng xuống
         hàm Bộc xạ.  Phải khá lâu sau đó,  Lê Văn  Linh  mới được phục
         chức, trải thăng dần lên đến hàm Thái Phó.
             Lê Văn  Linh là cư sĩ Phật giáo. Ngoài việc nước ra, ông để
         thì giờ tu hành; điều này giải thích được tại sao ông có tài văn
   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112