Page 87 - Bác Của Chúng Ta
P. 87

ông.  Năm  1925-1927,  chúng  biết  ông  ở  Quảng  Châu,
        nhưng  chúng  không  làm  gì  được  vì  ông  được  Chính
        phủ Cách mạng Trung Quốc và nhân dân Quảng Châu

        che  chở.  Trước và  sau  thời  kì  này,  bọn  gián  điệp  của
        Pháp không dò ra tung tích của ông. Khoảng năm 1930,
        ông Nguyễn đến Hồng Kông và nhà cầm quyền Anh tại
        Hồng Kông đã bắt giam ông.

            Chúng giam ông Nguyễn trong một xà lim riêng có
        những cảnh sát đặc biệt canh gác.

            Mỗi ngày,  chúng cho ông ra ngoài sân đi bách bộ
        mười lăm phút với những người tù khác, trong một cái
        sân nhỏ hình chữ nhật có tường cao bao bọc. Đấy là buổi
        đi dạo. Ngoài mười lăm phút đi dạo, suốt ngày ông bị
        nhốt  trong bóng  tối.  Ăn,  ngủ,  rửa,  tất cả  đều  ở  trong
        xà lim. Tường dày có khoét một lỗ nhỏ. Thỉnh thoảng

        người gác Ấn Độ nhìn vào lỗ, để xem thừ người tù còn
        đấy không hoặc đã vượt ngục hay là tự tử.
            Ông Nguyễn dùng thì giờ để suy nghĩ, để nhớ lại

        công việc cũ hoặc tự phê bình...  Chán rồi, ông đếm lại
        sàn bao nhiêu gạch, mái bao nhiêu ngói.
             Những buổi bị đưa đi hỏi khẩu cung là những lúc

        nghỉ ngoi trong khi ở tù. Một là được ra khỏi xà lim một
        lúc, cái xà lim nghẹt thở tối om và hôi hám; hai là vì bọn
        trùm mật thám thường hỏi cung ông, mời ông hút thuốc
        lá Anh.


                                   86
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92