Page 47 - Bác Của Chúng Ta
P. 47
Clémenceau*^* là người không tốt, cho nên không có kết
quả gì.
Với bản yêu sách thời đó, Nguyễn Ái Quốc là thần
tượng của nhiều sinh viên ta đang theo học ở Pháp,
trong đó có HỒ Đắc Di. Sau này trở thành giáo sư, bác sĩ
đầu ngành, bác sĩ Hồ Đắc Di ghi trong hồi kí^^>:
"Khi còn trẻ, chọn nghề thầy thuốc, tôi ước mơ tìm
thấy ở đó một nơi gửi gắm nhiệt tình, nơi mang trí tuệ
phục vụ con người. Nhưng có cái thực tế phũ phàng
của một nước nô lệ, những nỗi cay đắng của một người
trí thức ở nước thuộc địa đã dần dần mở mắt cho tôi
thấy: không thể có tự do thực sự khi nhà nước chưa độc
lập. Riêng với người trí thức thì đó là sự tự do tư duy,
tự do cống hiến tài năng của mình cho con người, cho
quần chúng.
Điều đó ngày nay tưởng như rất đơn giản, rất tự
nhiên. Nhưng trước cách mạng, để hiểu được điều đó
cũng phải trải qua nhiều đêm trằn trọc, chịu nhiều đắng
cay dằn vặt về tâm hồn và lương tâm.
Cái tên thần thoại: "Nguyễn Ái Quốc" và hoạt động
của Người trên đất Pháp vào những năm sau trong cuộc
chiến tranh lần thứ nhất đã làm cho tiềm thức của tôi
lóe lên tia sáng đầu tiên về ý niệm đó. Lúc đó tôi đang
(1) Clémenceau:Chính trị gia, khi ấy là Thủ tướng Pháp.
(2) Hó Đắc Di - Cuộc đời và sự nghiệp - Trường Đại học Y, nhà Xuất bản Y học,
năm 1999.
46