Page 136 - Bác Của Chúng Ta
P. 136

người rất non trẻ cần được sự hướng dẫn thường xuyên.

       Cho nên, việc được gọi đi họp, dù là họp ở Bắc Bộ phủ,
        cũng vẫn là một sự việc bình thường.  Cuối  cùng,  mới
       vỡ nhẽ ra là chúng tôi  được một niềm hạnh phúc mà
        trước đó chẳng bao giờ tôi dám mo ước. Và việc đó đã
        ữở thành thường lệ: Hằng tuần, chị Thanh Thủy và tôi
        được vào Bắc Bộ phủ, được nghe Bác hướng dẫn cách sử
        dụng báo chí, đối phó với muôn vàn khó khăn, khi Nhà
       nước ta còn non trẻ mà thù trong, giặc ngoài thì nham

       hiểm, hống hách,  trong tay sẵn súng,  sẵn đạn.  Những
       từ "chiến lược",  "sách lược",  "yêu nước" không còn là
       những từ trừu tượng. Tôi nhó là tôi không hề được nghe
       Bác nói những từ chính trị mà chúng tôi rất sính dùng
       lúc bấy giờ. Bằng những lời phân tích dễ hiểu, Bác làm
       cho chúng tôi thông suốt và đem hết nhiệt tình ra giải

       thích chủ trương của Đảng cho người khác,  cũng như
       khôn khéo đấu tranh với địch bằng những lí lẽ xác đáng
       như rủiững sợi lạt mềm, cứ thít chặt, thít chặt cổ quân
       thù lại.

            Một điều Bác  dạy bảo mà  suốt đời tôi  không bao
       giờ quên là: "Báo chí là đại biểu cho dư luận, phải giúp
        Chính phủ  đạt được thành  công  trong các chính sách
       đối nội,  đối ngoại.  Sau này, những lúc tình hình  cách
       mạng có chuyển biến mới, người làm báo phải suy nghĩ
       nhiều." Câu nói của Bác giúp tôi nhớ tới vị trí và tính
       chất của báo chí ta. Nhưng đâu có phải Bác chỉ dạy cho



                                  135
   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141