Page 65 - 99 Danh Thăng Cảnh Việt Nam
P. 65
66 Việt Nam vẻ Dẹp Tiếm Ân
xưa thì cho rằng Giếng Ngọc chính là mắt của con Kì Lân.
Nước giếng trong vắt, xanh mát quarửì năm, uống vào thấy
khoan khoai dễ chịu. Từ đó có tên là Giếng Ngọc và nước ở
đây được các sư dùng làm nước cúng lễ của chùa.
Từ chùa Côn Sơn leo lên khoảng 600 bậc đá quanh co bên
những ngọn đồi thông là đến đỉnh núi Côn Sơn cao 200m.
Đmh Côn Sơn là một khu đất bằng phẳng, tại đây có một
phiến đá khá rộng, tục gọi là Bàn Cờ Tiên, là chốn dành cho
các vị tiên đánh cờ khi xuống hạ giới. Hiện nay, Bàn Cờ Tiên
có dựng rửrà bia theo kiểu Vọng Lâu đình. Nơi đây ngày xưa
có một cái am nhỏ hình chữ công (I), tám mái chảy, có lan can
xung quanh. Am này có tên là am Bạch Vân. Từ đửứì Côn Sơn,
du khách sẽ thu vào tầm mắt toàn cảnh hùng vĩ của núi rừng
trập trùng, ẩn hiện trong mây. Ngước mắt lên là khoảng ữời
xanh ngắt, lờ lững ữôi theo những chòm mây trắng tựa bông.
Chúìh vì vẻ đẹp ấy mà vào lúc cuối đời Nguyên Trãi đã chọn
chốn này làm niềm vui ẩn dật và chợt thốt lên những câu thơ:
Côn Sơn suối chảy rì rầm
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai
Côn Sơn có đá rêu phong
Ta ngồi trên đá như ngồi chiếu êm...
Bên con suối Côn Sơn có một phiến đá gọi là Thạch Bàn,
từ chân núi đi theo lối mòn
có một tảng đá lớn, mặt
phẳng và nhẵn nằm kề ven
suối, gọi là Thạch Bàn lớn.
Tương truyền khi xưa
Nguyễn * Trãi lấy làm
"chiếu thảm" để nghỉ ngơi,
ngắm cầnh, làm thơ và
luận bàn việc nước.