Cháu cần ăn nhiều vào cho có sức khỏe!
Hồi tưởng lại lúc chưa ra tập kết, tôi cũng như nhiều anh chị em khác, chỉ có một ước mong duy nhất là được gặp Bác Hồ một lần.
Trên đường ra tập kết, tôi vừa mới đặt chân lên Sầm Sơn được một hôm, đang nhiều bỡ ngỡ với phong cảnh miền Bắc, thì Đảng, Chính phủ và nhân dân miền Bắc đã chăm lo cho chúng tôi mọi thứ tỏ rõ lòng thương yêu chúng tôi vô hạn. Riêng Bác, cho ngay chúng tôi mỗi người một chiếc áo dạ rất đẹp. Đây là một tặng phẩm đặc biệt của Bác Hồ cho đoàn văn công Tây Nguyên. Đã mười năm nay, tôi giữ chiếc áo ấy còn như mới để sau này, khi trở về quê hương, sẽ đem ra nói chuyện với mọi người.
Được Bác cho áo rồi, tôi lại nghĩ đến chuyện gặp Bác.
Quả thật, ước mong đã đến nhanh hơn cả dự đoán của tôi. Sau khi ở Sầm Sơn mấy hôm thì chúng tôi được lệnh chuyển về Hà Nội và được gặp Bác ngay.
Tôi còn nhớ rất rõ buổi tối hôm đó ở Phủ Chủ tịch. Trong lúc chúng tôi đang mải mê hóa trang thì nghe nói: “Bác! Bác đến!”. Một số chị em vội vã chạy ùa ra cửa. Một chị đứng tên bảo tôi: “Bác đến thật!”. Vì sự việc đến bất ngờ quá nên tôi phân vân không biết nên chạy đến gần Bác hay nên đứng tại chỗ. Tôi cũng quên cả việc chào Bác mà cứ đứng ngây ra nhìn.
Bỗng Bác gọi :
– Các cháu Tây Nguyên đến bắt tay Bác.
Nghe tiếng Bác, tôi bồi hồi quá, vội vàng đến gần để được bắt tay. Bắt tay chúng tôi xong, Bác thong thả đi ra ngoài. Lúc này, tôi càng xúc động chảy cả nước mắt. Tôi cảm thấy vẫn chưa được nhìn rõ Bác vì thời gian ít quá.
Một việc nữa làm tôi xúc động hơn và cũng chưa bao giờ nghĩ tới là sau khi chúng tôi biểu diễn xong, vào một đêm trời lạnh, bác thấy chúng tôi mặc áo cộc tay, liền bảo:
– Các cháu mặc ngay áo bông vào không thì bị sưng phổi đấy.
Khi chúng tôi mới biểu diễn được nửa chương trình thì bác bảo chúng tôi nghỉ. Bác nói:
– Diễn như vậy là đủ, các cháu mới ra tập kết chưa quen chịu lạnh, nếu làm việc nữa sẽ bị ốm đấy.
Bác cho chúng tôi ăn kẹo bánh và dặn:
– Cháu nào ăn không hết thì lấy phần đem về nhà.
Lúc đó, tôi và nhiều anh chị em khác trong đoàn rụt rè không ăn và cứ chăm chú nhìn Bác. Thấy vậy, Bác bảo:
– Các cháu cứ ăn tự nhiên, ăn không hết thì đem về nhà cho các bạn và nhớ để phần cho cả các đồng chí lái xe nữa.
Thấy Bác nhắc nhở chúng tôi cũng mạnh dạn ăn và lấy đem về cho các bạn. Riêng tôi có cháu nhỏ thì lấy về cho cháu và bảo đấy là quà của Bác Hồ đấy. Các cháu được ăn nhiều lần như vậy nên mỗi khi tôi đi biểu diễn lại hỏi: “Hôm nay má có đến Bác Hồ không?”. Thấy tôi trả lời “có” thì các cháu vui hẳn lên!.
Sau khi biểu diễn, Bác cho chúng tôi chụp ảnh chung để kỷ niệm. Anh chị em cứ sán đến để được đứng cạnh Bác. Chụp ảnh xong, Bác hỏi tôi :
– Sao độ này cháu Vin gầy thế, cháu Kim Nhớ đi đâu sao hôm nay không có mặt?
Bác chẳng đợi tôi kịp trả lời, Bác khuyên: – Cháu cần ăn nhiều vào cho có sức khỏe !
Tôi thưa với Bác là chị Kim Nhớ đi học. Bác hỏi:
– Học gì?
Tôi đáp:
– Thưa Bác, học văn hóa ạ!
Thấy vậy, Bác bảo chúng tôi:
– Các cháu cần phải cố gắng học tập, để sau này về Tây Nguyên hướng dẫn lại nhân dân.
( Nay Hơ Vin kể, trích trong cuốn A voóc Hồ, NXB Văn hóa dân tộc, H., 1977).
Trích “Kể chuyện Bác Hồ tập 6”, trang 17 – 19; Nxb. Giáo dục Việt Nam, 2017. – 308tr.
Sách hiện có tại Thư viện tỉnh Bình Thuận số 286 đường Trần Hưng Đạo – TP. Phan Thiết!
Phòng Thiếu nhi: TN/VN.030075
Phòng Mượn: MVV.037613
Sách hiện có tại Thư viện tỉnh Bình Thuận số 286 đường Trần Hưng Đạo – TP. Phan Thiết!
Phòng Thiếu nhi: TN/VN.030075
Phòng Mượn: MVV.037613
Views: 752