Bác lo tết mồng một tháng sáu cho các cháu thiếu nhi

Ngày 29 tháng 1 năm 1969 hai Bác cháu dạo trên con đường quen thuộc. Đi được một đoạn xa, Bác nhẹ nhàng gợi ý:
– Chú Kỳ này, sắp đến Tết Mồng Một tháng Sáu, các cháu còn nghỉ hè chú bàn xem nên tổ chức cho các cháu vào vui chơi ở Phủ Chủ tịch như cái dịp nào ấy…
Các cháu đã nhiều lần được vào vui Tết Mùng Một tháng Sáu với Bác tại khu vườn này.

Mỗi lần như thế Bác rất vui, đồng thời Bác cũng kiểm tra chu đáo việc chuẩn bị đón các cháu. Có lần, khi mọi người đã chuẩn bị xong, Bác hỏi:
– Thế nhỡ các cháu chơi bị sứt tay, sứt chân thì làm thế nào?
Bộ phận tổ chức đã lo bông, băng và một số thuốc thông dụng, nhưng Bác yêu cầu phải có cái băng ca hẳn hoi để phòng có cháu nào cần đến chứ không “để tạm nằm ở ghế dài”.
Lần này nghe Bác nói, vui cho các cháu, tôi trả lời:
Thưa Bác, thế thì các cháu phấn khởi lắm!
Nhưng suy nghĩ thấy một vài điều không thuận, tôi liền trình bày:
– Thưa Bác, cháu có điều phân vân. Nay ta đang hô hào các cháu đi sơ tán. Số lớn đã đi, chỉ có số không có điều kiện đi sơ tán phải ở lại với bố mẹ. Số không đi sơ tán lại được vào đây vui chơi e không tiện. Hơn nữa, các cháu vào đông, khi báo động không đủ chỗ trú ẩn. Bác nín lặng một chút rồi khẽ nói:
– Đúng đấy, thôi chú ạ!
Trong lòng tôi càng phân vân vì thấy Bác rất muốn được gặp mặt các cháu.
Suốt cả chiều, cả tối, làm việc mà vẫn áy náy không yên.
May thay buổi tối hôm đó Câu lạc bộ Ba Đình tổ chức xem biểu diễn chương trình của các cháu nhỏ ở trường nhạc, mọi người đi xem về đều khen là hay. Tôi liền báo cáo, đề nghị cho các cháu được vào biểu diễn báo cáo kết quả học tập. Bác vui vẻ nhận lời ngay.
Chiều tối 31 tháng 5, năm 1969, từ 18 giờ 30 đến 19 giờ 45. Bác cũng ra dự vui với các cháu. Ai có ngờ đâu, đó lại là lần cuối. Bác Hồ gặp mặt đông đảo các cháu thiếu nhi Việt Nam.
Tình cảm Bác đối với trẻ em và tuổi trẻ thật tự nhiên, tỉ mỉ và hết lòng.
Trước hết đó là nhận thức của Bác về lớp người này, là “người chủ tương lai của nước nhà. Nước nhà thịnh hay suy, yếu hay mạnh một phần lớn là do thanh niên”.
Ngày khai trường tháng 9 năm 1945, mười ngày sau lễ tuyên ngôn độc lập, Bác Hồ gửi thư cho học sinh “Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có được vẻ vang sánh vai các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần rất lớn ở công học tập của các cháu”.
Tình cảm độ bền chặt, thắm thiết tận những giờ phút cuối cùng, vượt ra khỏi những giới hạn thời gian.
Với tấm lòng trong sáng và trong những hoàn cảnh đặc biệt của cuộc sống, mỗi người trẻ tuổi đều có thể cảm nhận thấy “muôn vàn tình thân yêu” của Bác thấm đượm trong mình. Mọi người đều có thể cảm nhận được ánh mắt trìu mến của Bác, tấm lòng độ lượng của Bác, bàn tay nâng đỡ của Bác, tâm hồn tế nhị và nhạy cảm của Bác…
   Vũ Kỳ – Thư ký Bác Hồ kể chuyện
NXB Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 2005
Trích “Những câu chuyện kể về Bác Hồ với giáo dục và thế hệ trẻ”, trang 49-50; Nxb. Lao động, 2008. – 232tr.
Sách hiện có tại Thư viện tỉnh Bình Thuận số 286 đường Trần Hưng Đạo – TP. Phan Thiết!
Phòng Đọc: DVL.008180
Phòng Mượn: MVL .007701, MVL. 007702

Views: 4102